Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh giới Quy Nhất sao có thể được gọi là hào hùng cái thế?

Khí thế này chính là giống như hào hùng thiên địa, mạnh mẽ, sâu không lường được.

Hoàng Dịch bây giờ cho người ta cảm giác chính là như vậy.

Giống như một vị hào hùng vậy, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Tần Ninh hô lên một tiếng, phóng lên cao.

Chiến Quy Nhất!

Chân chính không thuận theo bất kỳ ngoại vật nào, chỉ lấy cảnh giới bản thân hắn chiến một trận với cảnh giới Quy Nhất.

Trong nháy mắt, chiến ý trong cơ thể Tần Ninh bộc phát ra, càng cường thịnh hơn so với chiến ý của Thạch Cảm Đương ban đầu ngưng tụ ra trong cơ thể.

Ầm…

Nhất thời, trên bầu trời hai người chém giết.

Lúc này Lôi Vô Song cắn răng nhìn chăm chú cung chủ Đoạt Mệnh, trực tiếp đánh tới.

Mà cùng lúc đó, mười mấy vị võ giả Thú Hoàng cốc ngồi trên vật cưỡi cũng không định xem cuộc vui.

“Con hung thú chín đầu kia hình như là… Cửu Anh thượng cổ trong lời đồn?”

“Chắc vậy!”

“Đại lục Vạn Thiên vậy mà lại tồn tại hung thú Cửu Anh? Đây chính là dị thú thượng cổ trong lời đồn!”

Mười mấy người lời này lời kia, ánh mắt sáng lên.

Tu võ đầu tiên của võ giả Thú Hoàng cốc chính là lựa chọn sinh linh thú đi kèm.

Theo cảnh giới từng bước một tăng lên, linh thú kèm theo cũng từng bước mạnh mẽ.

Đây mới là điểm khủng khiếp của Thú Hoàng cốc.

Lúc này nhìn thấy Cửu Anh, đám người Thú Hoàng cốc sinh lòng tham lam.

“Nếu đã bắt, cho dù bọn ta không thể giành được, cống hiến cho cốc chủ cũng có thể nhận được khen ngợi cực lớn!”

“Ừm!”

“Động thủ!”

Nhất thời, mười mấy thân ảnh xông thẳng về phía Cửu Anh giễu võ giương oai.

Vốn là Cốc Tân Nguyệt nhìn thấy mười mấy người đó, nàng định ra tay giải quyết, nhưng không ngờ mười mấy người này lại giết về phía Cửu Anh.

Thấy cảnh này, Cốc Tân Nguyệt đứng tại chỗ, chỉ là đề phòng cường giả Đoạt Mệnh cung, tùy ý giết hại.

Cửu Anh… đáng đời.

Ai bảo tên đại ngốc này luôn nói trông mình xấu!

“Ơ?”

Lúc này, Cửu Anh nhìn thấy mười mấy người ngồi trên vậy cưỡi đủ hình dạng kia xông về phía mình, nhất thời sửng sốt một chút.

“Các ngươi muốn giết ta?”

Cửu Anh miệng phun tiếng người, toét miệng cười nói: “Ta thấy mấy con thú nhỏ này các ngươi cưỡi trông cũng khá tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK