Hư Vô Sinh bước ra.
Tuy Diệp Vấn Khôn là đao khách Thiên Nhân ngũ bộ nổi danh nhưng bản thân Hư Vô Sinh cũng là thiên kiêu do Ngự Hư tông bồi dưỡng một cách tỉ mỉ.
Nếu chỉ đấu đao thuật, chưa chắc hắn ta sẽ thua.
Nói cách khác, cho dù Hư Vô Sinh có thua cũng không phải mất mặt.
Dù sao đi nữa, Diệp Vấn Khôn thành danh đã lâu.
Còn nếu hắn ta thắng, đó lại là việc rất hãnh diện.
Tại sao lại không đấu chứ?
Nhưng Hư Vô Sinh lại không tính toán nhiều như vậy.
Suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản.
Thân là đao khách, chỉ khi chiến đấu với đao khách mới có thể kích phát đao thế trong lòng mình, nhớ đó giúp bản thân tiến được xa hơn.
Hai người cùng nhau tiến vào trong sơn cốc.
“Giết!”
Dường như chỉ trong nháy mắt.
Diệp Vấn Khôn rút đao.
Đao của Diệp Vấn Khôn dày rộng, khí thế bàng bạc.
Nhưng đao của Hư Vô Sinh lại mỏng như cánh ve, hơi uốn lượn, khiến cho người ta có cảm giác nó giống kiếm hơn.
Choang… Hai đao chạm nhau.
Cuộc luận bàn giữa hai Thiên Nhân ngũ bộ đã bắt đầu.
“Đao của lão già này nhanh thật…”, Thạch Cảm Đương nhịn không được mà cảm thán.
Đao của Diệp Vấn Khôn đúng là rất nhanh.
Điều quan trọng nhất là, đao của ông ta trông rất nặng nề, do vậy, đao thức của ông ta hẳn là phải mang theo lực lượng mới đúng, nhưng điều làm người ta không ngờ tới chính là tốc độ của ông ta cũng nhanh chẳng kém gì.
Lúc này, khiến cho người ta cảm thấy đao của ông ta càng nặng hơn, tốc độ cũng càng nhanh hơn, kể từ đó, từng đao đều mang theo khí thế hung ác.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Hư Vô Sinh đã bị ông ta dồn ép.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đao thuật mà Diệp Vấn Khôn tu hành hẳn là Địa Đao quyết!”
“Để phát huy được uy lực của bảo quyết này, thứ cần chú ý chính là tốc độ và lực lượng phải luôn song song được với nhau!”
“Các ngươi nhìn kỹ đây!”
“Mỗi lần Diệp Vấn Khôn xuất đao, bàn tay đều ẩn chứa một ít lực lượng ngầm, xuất đao như vậy đi kèm với tốc độ đao sau một lần gia trì, lực lượng sẽ thêm mạnh mẽ”.
“Thủ đoạn đạt bậc này thì ắt phải tu hành quanh năm suốt tháng, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào làm được đến trình độ đó được!”
Nghe thấy vậy, mấy người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đều gật đầu.
Bọn họ hiển nhiên có thể tin tưởng được lời phân tích của Tần Ninh.
“Hư Vô Sinh phản kích rồi!”
Ngay lúc này, sau lời nói của Thạch Cảm Đương, chỉ thấy được đao trong tay của Hư Vô Sinh đột nhiên tăng nhanh tốc độ lên.
Nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp phản ứng như bình thường được.
Đao nhanh, mà người càng nhanh hơn.
Choang, choang, choang… Trong nháy mắt, ánh đao lập lòe trong sơn cốc, phảng phất như hai người đã giao chiến hơn trăm lần mà không hề ngưng nghỉ.
Oanh… một tiếng nổ bỗng nhiên vang lên.
Vào lúc này, hai người đã tách nhau ra.
Diệp Vấn Khôn thở ra một hơi.
Mà ở trước mặt ông ta, lồng ngực của Hư Vô Sinh đã có một vết đao vô cùng kinh khủng, máu tươi chảy ra ào ạt.
“Vô Sinh đao Hư Vô Sinh quả nhiên lợi hại, lão hủ bội phục!”
Diệp Vấn Khôn gật đầu, nói: “Trận này có thể kết thúc được rồi chứ?”
Ai nấy cũng đã thấy được Hư Vô Sinh đã bại trận!
“Tiếp tục!”
Nhưng lúc này sắc mặt của Hư Vô Sinh vẫn không thay đổi, hắn ta lại xuất đao thêm lần nữa.
Hai người lại quần chiến thêm một hồi nữa.
Nương theo tiếng nổ vang lên.
Lần này, thân hình của Hư Vô Sinh rơi trên mặt đất, phát ra tiếng ầm vang.
“Tiếp tục!”
Thế nhưng Hư Vô Sinh vẫn không quan tâm mà tiếp tục chiến đấu tới cùng.
Oanh… lần thứ ba… lần thứ tư…
“Đủ rồi!”
Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên.
Vị Tam đường chủ Kế Hoán kia mở miệng nói: “Vô Sinh, ngươi đã thua rồi!”
Vào giờ phút này, vẻ mặt của Hư Vô Sinh vẫn không hề thay đổi.
Toàn thân của hắn ta chồng chất đầy vết thương từ trên xuống dưới, giống như chỉ sau một khắc nữa thôi, hắn ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Vào lúc này, hai mắt của Hư Vô Sinh mới dần dần khôi phục được thần thái, hắn ta nhìn về phía Diệp Vấn Khôn, chắp tay nói: “Tại hạ đã thua, đa tạ tiền bối đã chỉ giáo!”