Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, một gã hộ vệ nhà họ Cảnh tiến lên, chắp tay nói: “Đã kiểm tra rõ ràng rồi, hẳn là bị một người giết chết!”

Bị một người giết chết?

Cảnh Hạo Trung nhíu mày nói: “Có thể liên tục giết chết hai mươi Tiểu Thiên Tôn, người kia ít nhất cũng phải có thực lực Đại Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn…Hiện giờ, Đại Thiên Tôn khắp mọi nơi đều đang ở chiến trường chỉ huy chiến đấu, sẽ là ai…”, Cảnh Hạo Trung lẩm bẩm nói: “Thu lại thi thể, bảo tồn cho tốt, quay lại mang về nhà họ Cảnh”.

“Vâng!”

“Lập tức thông báo với ba vị khác, tập trung bên ngoài Hồng Sơn, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra”.

“Vâng!”

Hồng Sơn! Lãnh thổ kéo dài ngàn dặm.

Trong Hồng Sơn, toàn bộ bề mặt núi, khắp nơi đều là một màu đỏ, hơn nữa, thảm thực vật sinh trưởng ở đây cũng mang một màu đỏ như máu.

Cả Hồng Sơn giống như được ông trời trút xuống một chậu máu loãng, đem vạn vật nhuộm thành sắc đỏ, càng nhìn lâu, Hồng Sơn càng làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Mà nơi đây, có rất nhiều lời đồn.

Từ sau khi số lượng võ giả chết ở chỗ này tăng lên ngày càng nhiều, uy danh của Hồng Sơn cũng dần truyền ra, rồi dần dần trở thanh một cấm địa.

Lần này, các ngọn núi trong Hồng Sơn đổ máu đã làm cho tất cả mọi người chấn động, không chỉ là người nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang, nhà họ Tề đến đây xem xét, mà còn có rất nhiều võ giả ở các châu khác đến đây.

Dù sao, hiện tại Cửu Châu đang giao chiến, các gia tộc, thế lực lớn cũng không rảnh rỗi để đến nơi này, cũng chỉ có nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề phái ra vài tiểu đội đến xem xét.

Đây đúng là cơ hội của những võ giả tán tu bọn họ.

Bắt được cơ hội này, nói không chừng lại có thể đạt được cơ duyên lớn.

Hồng Sơn, tại một chỗ ra vào.

Ước chừng có vài trăm người đang tụ tập ở đây.

Khi Cảnh Hạo Trung đến chỗ này đã nhìn thấy ba người quen.

Cảnh Địch Phi, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung.

Ba vị này đều là cường giả cảnh giới Đại Thiên Tôn, cũng là người dẫn đầu ba trong năm đội người ngựa mà nhà họ Cảnh phái tới lần này.

Ngoài ba vị này ra, còn có hai nhóm người nữa đang tụ tập ở đây.

“Tề Húc công tử!”

“Hồng Hãn huynh!”

Cảnh Hạo Trung nhìn về phía người dẫn đầu hai đội khác, chắp tay nói.

“Hạo Trung!”

Cảnh Dung có vẻ ngoài tầm bốn mươi nhưng dáng vẻ vẫn yểu điệu thướt tha, lúc này, cô ta nhíu mày nói: “Ngươi nói với chúng ta là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK