Đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy vô cùng rực rỡ nhưng đôi môi đỏ mọng lại trông rất lạnh lùng.
Dáng người mảnh mai cực kỳ cuốn hút, giữa mi tâm nàng ấy có một dấu ấn mặt trời nhàn nhạt hiện lên vài phần cao quý, trang nhã.
Mỗi một bước đi nàng ấy đều tỏa ra khí thế cường đại đầy áp lực khiến cho Cố Vân Kiếm âm thầm chậc lưỡi hít hà.
Bây giờ sư tôn mà đụng phải vị sư nương này không khéo sẽ bị đè chết ấy nhỉ?
Cái thân hình với sức mạnh kia mà ngồi xuống thì chắc cơ thể sư tôn máu me be bét luôn quá.
"Chậc chậc...", nghĩ đến đây, Cố Vân Kiếm chép miệng.
Chát! Nhưng đúng lúc này, tiếng tát chát chúa vang lên.
Không thấy người phụ nữ có hành động gì nhưng một bên má của Cố Vân Kiếm lại đỏ như ứa máu, chẳng mấy chốc nó đã sưng vù lên.
"Sư nương, sao người lại đánh ta?"
Cố Vân Kiếm ngạc nhiên.
Người phụ nữ trước người lạnh lùng nói: "Ta vừa thấy vẻ mặt của ngươi đã liên tưởng đến một kẻ, mỗi lần gã đó làm cái mặt này là đang toan tính, suy nghĩ thứ gì đó xấu xa trong lòng”.
Đậu má! Cố Vân Kiếm thầm chửi thề trong bụng.
Bình thường sư tôn hay tỏ ra nghiêm trang đạo mạo vậy thôi nhưng hễ đụng tới chuyện nam nữ là lộ bản chất bại hoại biến thái ngay.
"Ta không có!"
Cố Vân Kiếm phủ nhận.
"Tìm ta làm gì?"
Người phụ nữ hỏi.
"Cốc sư nương..." "Ta đã nói là ta không phải sư nương ngươi".
Người phụ nữ cảnh cáo: "Đừng nói linh tinh".
Cố Vân Kiếm lại định bĩu môi lần nữa nhưng cảm nhận được một bên má vừa nóng vừa rát, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Người là Cốc Tân Nguyệt đúng không?"
"Phải!"
"Vậy người là sư nương của ta chứ còn ai!"
Cố Vân Kiếm khẳng định.
Cốc Tân Nguyệt nhíu mày.