Ba người Phong Thiên Ngữ, Tuyết Trung Vũ, Thanh Ngọc Lăng lần lượt thể hiện ra tuyệt kỹ của mình, khiến cho toàn bộ thung lũng tràn ngập ánh sáng nhiều màu, hào quang ngút trời.
Ầm... Một tiếng vang chấn động trời đất dâng lên tận mây xanh.
Chỉ thấy giữa không trung, ba bóng người lần lượt rơi xuống đất.
Giờ phút này Tần Ninh chắp tay, đứng vững giữa không trung, giống như một vị thần trên cửu thiên mênh mông, khiến trong lòng người ta phải chấn động.
Khúc Phỉ Yên đứng ở một bên, thấy cảnh này, hai mắt tràn đầy vẻ sùng kính ái mộ.
"Đi chết đi!"
Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông ra, lao thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Chính là Thanh Hỏa Dung.
Lúc trước ba người Thanh Ngọc Lăng, Tuyết Trung Vũ, Phong Thiên Ngữ đánh nhau với Tần Ninh, Thanh Hỏa Dung cũng không nhúng tay, mà ẩn nấp ở một bên tìm kiếm cơ hội.
Bây giờ ba người Thanh Ngọc Lăng bị đánh tan, thế nhưng Thanh Hỏa Dung cảm thấy chắc chắn Tần Ninh cũng đang bị suy yếu.
Lúc này không giết Tần Ninh thì còn chờ đến khi nào?
Thanh Hỏa Dung đẩy hai tay ra, trong thân thể mơ hồ có gió bão tụ tập, hóa thành một con rồng dung nham lớn, vỗ cánh bay thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, cong ngón búng ra.
Ầm... con rồng dung nham sụp đổ.
Luồng ánh sáng kia xuyên quan con rồng dung nham, đánh nát nó, tiếp theo xuyên qua người Thanh Hỏa Dung.
Một chiêu, nghiền ép.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh sáng như gương.
Tinh thần lực và lực hồn phách dung hợp.
Có tác dụng quá mạnh mẽ! Nhưng một bên khác, ba người Thanh Ngọc Lăng thấy cảnh này, đã hoàn toàn mất đi suy nghĩ sống tiếp.
Sao có thể như thế?
Tần Ninh bộc phát ra lực lượng tuyệt đối nghiền ép bọn họ! Chênh lệch thật sự quá lớn!
"Không còn ai khác nữa sao?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Hay là các ngươi tình nguyện chết, cũng không muốn để người đứng phía sau mình mạo hiểm tới nơi đây?"
Ba người không nói gì.