"Không sao, nếu không tìm được thì để chúng đến đây tìm chúng ta là xong".
Nghe đến lời này, Địch Nguyên sững sờ nhìn Tần Ninh, ánh mắt khó hiểu.
"Không phải người của Diệp tộc đã tới sao? Vậy thì chờ bọn họ đến lần nữa đi!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Lần tới đến đây, chỉ e cũng không phải gia chủ của hai phân gia đâu, chúng ta dứt khoát khuếch đại danh tiếng của Thánh Thú tông lên, đến lúc ấy, ta không tin đám Dịch Bình Xuyên lại không biết..."
Nghe đến lời này, Địch Nguyên biến đổi sắc mặt.
Nhưng sau đó thì, Địch Nguyên rất tán thành.
Lão tổ là ai chứ?
Từng là Ngự Thiên Thánh Tôn, về sau thành tựu Thánh Đế.
Lão tổ có mặt ở đây thì đương nhiên không có gì đáng sợ.
Địch Nguyên khom người thi lễ.
Một đêm yên ổn, sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Ninh gọi Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đến.
Địch Nguyên nhìn Tần Ninh với ánh mắt vô cùng tôn kính, sùng bái.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng rất cung kính, nhưng không có vẻ gì là e ngại, tiểu tổ sư thúc đối xử mọi người hiền lành, bọn họ không thấy có gì phải sợ.
Tần Ninh nhìn Địch Nguyên, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
Cái tên này... tối hôm qua còn cố ý nói với mình đừng kể chuyện bản thân bị nói lắp cho ba người Giản Bác ba người.
Bởi vì nói lắp nên hắn ta mới cố ý một câu chỉ nói một chữ, những năm gần đây đều là như vậy.
Nếu để cho Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa biết hắn ta bị nói lắp thì chắc chắn sẽ cười nhạo hắn ta đến chết mất.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn người, nói: "Thân là trưởng bối của các ngươi, đương nhiên không thể nhìn thực lực các ngươi một bước không tiến".
"Khoảng thời gian này cũng đang rảnh rỗi, hàn huyên với các ngươi một chút các vấn đề liên quan đến đột phá cảnh giới, hơn nữa ta cũng mới đạt được một món bảo bối có thể giúp đỡ các ngươi tăng thực lực".
Nghe đến lời này, mấy người đều mang sắc mặt vui mừng.
"Thân là ngự thú sư, thực ra trong Thánh Ngự Thiên Quyết cũng đã nói, ngự thú sư và thánh thú kết bạn ký linh khế với mình có thể trưởng thành cùng nhau".
"Thánh thú ký kết linh khế với các ngươi đều là cấp sáu, khi trưởng thành hoàn hảo thì có thực lực tương đương cảnh giới Thánh Vương".
"Cũng không phải là nói sau khi đến Thánh Vương thì thánh thú của các ngươi sẽ không thể trưởng thành, chỉ cần các ngươi tiếp tục trưởng thành, thánh thú cũng có thể đột phá sự hạn chế về huyết mạch, biến thành cấp bảy, cấp tám, thậm chí là cấp chín!"
Tần Ninh nói, chỉ vào Phệ Thiên Giảo đang nằm chổng vó trong sơn cốc, nói: "Con chó này năm xưa cũng chỉ là thánh thú cấp một mà thôi, nó rèn luyện mãi đến bây giờ đấy".
"Thời kỳ đỉnh phong thì nó có thực lực của Thánh Tôn!"
Thánh Tôn!
Lời này vừa nói ra, bốn người đều sững sờ không thôi.
Cao nhân Thiên Thánh.
Vô địch Thánh Vương vô địch!
Sau Thánh Vương là Thánh Hoàng, sau Thánh Hoàng mới là Thánh Tôn, cảnh giới đỉnh phong của ở Hạ Tam Thiên là Thánh Đế!
Phệ Thiên Giảo thế mà có thể sánh ngang với nhân vật cấp bậc Thánh Tôn!
Lúc này, móng vuốt của Phệ Thiên Giảo hơi cứng ngắc lại.
Móa nó!
Đến cả việc nó là thánh thú cấp một mà cũng biết?
Nếu đây không phải chủ nhân thì còn có thể là ai?
Chỉ là, tuyệt đối không thể nhận!
Vờ ngủ!
Mặc kệ!
Phệ Thiên Giảo bắt đầu phát ra tiếng ngáy...