Mấy người đều đã dừng lại.
Người kia cũng rơi xuống, nhìn về phía mấy người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng thở ra.
"Các ngươi vẫn còn sống, tốt quá, tốt quá!"
Người đàn ông mặc một bộ kính phục, cơ thể cao lớn, lông mày rậm, từ trên xuống dưới mang đến cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ.
"Du Văn thúc thúc, sao ngươi lại tới đây?"
Giang Tiểu Tiểu hỏi.
"Mỗi ngày trong phủ thường xuyên có người mang đồ dùng cần thiết tới cho các ngươi, kết quả mãi mà không có tin tức, cha ngươi lo lắng liền để ta đến xem, ai ngờ lại xảy ra chuyện".
"Những người khác đâu?"
Nghe ông ta nói vậy, Giang Y Y buồn bã nói: "Đều đã chết".
"Đều đã chết?"
Giang Du Văn khẽ giật mình.
"Cũng may các ngươi còn sống, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đi, trong gia tộc đã điều động không ít Thánh Hoàng đến đây tìm kiếm các ngươi, rời đi trước rồi nói sau".
Giang Du Văn vỗ vỗ bả vai mấy người an ủi.
"Ba người này là..."
Nhìn thấy ba người Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, Giang Du Văn cẩn thận nói.
"Du Văn thúc thúc đừng lo lắng, đây là Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, ba người bọn họ cũng không phải là người của thánh vực Đại Võ chúng ta mà đến từ thánh vực Thiên Hồng, trải qua cơn lốc không gian nên đều bị thương nặng, may mà giữ được mạng sống, lại được chúng ta phát hiện ra, mấy ngày qua may mà có Tần Ninh đã cứu chúng ta nhiều lần!"
Tần Ninh?
Giang Du Văn chính là cao thủ cảnh giới Thánh Hoàng, không khó để nận ra kinh mạch hồn phách trong cơ thể Tần Ninh đều cực kỳ yếu ớt, chỉ là cấp bậc Địa Thánh mà thôi.
Cứu kiểu gì?
Chỉ là hiển nhiên bây giờ không phải là lúc để hỏi thăm những điều đó.
"Rời khỏi đây trước đi".
"Ừm!"
Gặp được Giang Du Văn, mấy người Giang Y Y hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.