Lý Nhàn Ngư đỏ mặt, không nhịn được nói: “Cũng chớ xem thường ta, trước đây ta đần là bởi vì hai mắt ta mù, không rành thế sự”.
“Đi theo sư tôn, ta đương nhiên là học được những thứ này”.
“Sư tôn anh minh như thế, dạy dỗ ta rất nhiều...”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Tần Hải cùng Giang Bạch càng thêm cổ quái.
Cái tên này không chỉ biết phân tích.
Còn biết nịnh hót!
Tần Ninh mang vẻ mặt cạn lời.
Tiểu Nhàn Ngư lại học thói xấu của Đạo Thiên Hành rồi!
Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: “Bắc Ninh Các này con có hỏi thăm qua rồi”.
“Bối cảnh lớn lắm, nói ra cũng sẽ dọa chết người đấy”.
Lý Nhàn Ngư vừa nói ra, Giang Bạch cùng Tần Hải cũng rất tò mò.
“Sau lưng là Thanh Ninh các!”
Nghe đến lời này, Giang Bạch cùng Tần Hải đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Thanh Ninh các!
Bá chủ Trung Lan.
Bá chủ duy nhất.
Hơn nữa, thực lực tổng hợp của Trung Lan mạnh mẽ hơn Bắc Lan nhiều.
Cho dù là một Bắc Ninh Các thì ít nhất cũng có thực lực tương tự ba đầu sỏ.
Chỉ là không biết lần này Bắc Ninh Các đến là vì cái gì.
Tần Hải nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tam đệ, chúng ta lần này làm thế nào?”
Tần Ninh hiện tại vẫn chưa lo lắng, có chuyện gì thì hỏi Tần Ninh cũng tốt hơn.
“Nhị ca đừng nóng vội, ba ngày sau mới bắt đầu”.
Tần Ninh cười nói: “Chúng ta đi một chỗ đã”.
“Nơi nào?”
“Bắc Thương phủ!”
...
Giang Bắc.
Tổng phủ của Bắc Thương phủ.
“Phủ chủ!”
Một tên đệ tử lúc này thần sắc kinh hoảng nói: “Bên ngoài cửa phủ có vài người tới, nói là muốn mời phủ chủ giúp một chuyện nhỏ!”
“Người nào cần giúp đỡ đều phải thông báo cho ta à? Đánh đuổi đi là được!”
Thương Ngọc Giang lúc này không khỏi nói.
“Đánh đuổi? Sợ rằng hơi khó đấy”.
Một giọng nói vang lên ở ngoài cửa.
“Hả?”
Thương Ngọc Giang nhìn mấy bóng người đứng vững bên ngoài phòng, thân thể tức thì cứng đờ.
“Tần công tử!”