Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tuyết Kiêu Dung nhất thời hừ lạnh nói: “Nhất định có bẫy!”

“Nếu đã như vậy thì chờ đi, người bố trí sập bẫy rồi, chúng ta há miệng chờ sung!”

Tần Ninh nói xong nhìn bốn phía quảng trường.

Trên vách đá khắc vẽ từng đường ấn văn phức tạp, để lộ ra vẻ vắng lặng.

Bàn tay vung lên.

Từng đường huyền ấn xuất hiện, ngưng tụ ra từng đường văn ấn phức tạp tối tăm, bao trùm trong ấn văn trên vách tường.

Dần dần hai thân ảnh giống như dung hợp với vách tường.

Tần Ninh cười nói: “Thiết lập một đường ảo trận, trước tiên ngồi tĩnh tọa tu hành ở đây đi!”

Tuyết Kiêu Dung cũng gật đầu.

Hai thân ảnh ngồi xếp bằng dưới đất.

Thời gian dần dần trôi qua.

Khoảng nửa ngày, bên trong thông đạo quảng trường có mấy đường khí tức lúc này xuất hiện.

“Thật sự có người tới!”

Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói.

“Ngươi chắc chắn như vậy? Ngộ nhỡ không phải lấy tay của Thánh Nhân thì sao?”

“Không thể!”

Tần Ninh từ từ nói: “Nếu đám người kia bày bẫy, đó chính là đang nghĩ sẽ có người cướp lấy cơ duyên của bọn họ”.

“Cho nên trước tiên bọn họ đến đây lấy cơ duyên”.

“Bọn họ? Ngươi biết là ai?”

Tần Ninh nhìn vị trí cửa thông đạo, hắn từ từ nói: “Thiên Đế các!”

Lúc này ở vị trí cửa thông đạo, mười mấy thân ảnh lần lượt đi ra.

Mười mấy người kia cẩn trọng quét mắt nhìn bốn phía quảng trường, phát hiện không người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra vẫn chưa bị phát hiện!”

Dẫn đầu là một tên trung niên lúc này thở phào nhẹ nhõm nói.

Tuyết Kiêu Dung nghe thấy lời này, nàng ta nhìn về phía Tần Ninh.

Tên nhãi này thật sự là mê hoặc.

Trước đó ở trong thông đạo giết mấy con huyền thú, cũng được Tần Ninh dọn dẹp sạch.

Nàng ta vẫn buồn bực là vì sao.

Thì ra là như vậy.

Người đàn ông trung niên cầm đầu từ từ nói: “Chư vị, cẩn thận một chút, cánh tay ngưng tụ máu Thánh Nhân này đối với Thiên Đế các ta có tác dụng lớn, không thể xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn”.

“Trưởng lão Đoàn Việt yên tâm đi, lần này kế hoạch chu đáo, không ai biết được đâu”.

Một lão giả bên cạnh người đàn ông trung niên lúc này cười ha hả nói.

“Trưởng lão Cốc Mặc, không thể khinh thường!”

Trưởng lão Đoàn Việt cẩn thận nói: “Lục các chủ đã căn dặn, hai người thất các chủ và bát các chủ hình như gặp bất chắc, nếu không thì không cần chúng ta đến đây”.

“Ừ!”

Lão giả Cốc Mặc lúc này cũng gật đầu, ông ta nhìn xung quanh rồi căn dặn: “Tất cả tản ra, chuẩn bị thu bàn tay Thánh Nhân, đến lúc đó hội họp với tứ các chủ, ngũ các chủ, lục các chủ”.

“Tay Thánh Nhân, mắt Thánh Nhân, tim Thánh Nhân, ba thứ tụ họp, chúng ta cũng có cơ hội tiến thêm một bước!”

Từng thân ảnh lúc này tản ra.

Trước mặt Tần Ninh và Tuyết Kiêu Dung có một người đàn ông đứng yên.

Chỉ là Tần Ninh ở bên trong ảo trận, người đàn ông kia căn bản không nhìn thấy.

“Mười hai người, Đoàn Việt và Cốc Mặc Thiên Nhân thất bộ, những người khác cũng là cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, lục bộ”.

Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói: “Nội tình Thiên Đế các… mạnh vậy?”

Thính Tuyết Sơn trang thân là một trong lục đại bá chủ trên đại lục Vạn Thiên.

Võ giả cảnh giới Thiên Nhân có không ít.

Nhưng giống như mười mấy vị cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, lục bộ phân thành một đội thì vẫn rất hiếm thấy.

“Thính Tuyết Sơn trang các cô hiểu bao nhiêu về Thiên Đế các?”

“Cực ít...”, Tuyết Kiêu Dung cau mày nói: “Tồn tại của thế lực này rất thấp, nhưng chỗ nào cũng nhúng tay vào, ta nghe phụ thân ta nhắc qua trong Thính Tuyết Sơn trang bọn ta có tai mắt của Thiên Đế các, hơn nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK