Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôm cát nhỏ lúc này đột nhiên xuất hiện ở trên đầu Lý Nhất Phàm, hai cái càng tôm xung quanh, bày ra dáng vẻ của một đại gia nhìn Tần Ninh và Vũ Tam Gia.

“Ta thấy ngươi quá buồn chán nên mới muốn mang ngươi đi ra ngoài chơi một chút”, Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Thế nào? Có muốn theo ta đi ra ngoài chơi không?”

Tần Ninh nói xong, quơ quơ kích Đại Vũ trong tay.

“Có thôi đi không, có thôi đi hay không hả, Vũ Đế cũng đã chết rồi, ta cũng nên được dưỡng thọ chứ? Các ngươi như này là muốn sao?”, tôm cát nhỏ đau khổ nói: “Ta chỉ thích ở đây thôi, hai vị đại gia, cầu xin hai người xin hãy thương xót”.

Bây giờ, nhìn thấy con tôm cát nhỏ nói tiếng người, cả bốn người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Một con tôm nhìn rất bình thường, ngoại trừ vỏ ngoài óng ánh vàng kim ra thì chẳng có gì khác những con tôm còn lại, lúc này lại đang đứng ở trên đầu Thẩm Văn Hiên, bày ra bộ dáng như nhị đại gia nói chuyện với Tần Ninh và Vũ Tam Gia.

Một con tôm cát nhỏ biết nói tiếng người?

Đây là linh thú gì vậy?

Không, không phải là linh thú, cho dù là linh thú cấp chín thì cũng không thể nói tiếng người được.

Con tôm cát nhỏ này rốt cuộc là thứ gì?

“Có đi hay không không phải do ngươi quyết định!”, Tần Ninh cầm kích Đại Vũ trong tay, nói: “Nhưng ta để lại một câu này, ngươi không đi thì ta sẽ biến Đại Vũ Lục Châu này thành Đại Vũ đầm lầy, khiến ngươi không có chỗ ẩn thân trên Cửu U Đại Lục”.

“Đến khi đó ta nghĩ đám yêu quái già cảnh giới Hóa Thần trên Cửu U chắc chắn sẽ rất muốn bắt ngươi, làm một bữa tôm hùm nướng thật ngon!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Thật ra, ngươi nhìn lại ngươi một chút xem, cứ ở lì trong Đại Vũ Lục Châu này nhàm chán đến mức nào cơ chứ? Chi bằng theo ta ra ngoài đi loanh quanh?”

“Phì!”

Tôm cát nhỏ lúc này cũng nhổ phì một cái, tức giận bất bình nói: “Ca, đại ca, ta van xin ngài, tha cho ta đi, ngài nói tại sao ngài cứ âm hồn bất tán thế?”

“Trận chiến Phần Ma năm đó, Vũ Đế cũng đã chết rồi, ta vất vả lắm mới được yên tĩnh, ngài đừng bắt ta đi ra ngoài nữa có được không?”

“Ta nói rồi, chuyện này không phải do ngươi quyết định!”

Tần Ninh khoát tay, nói: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa”.

“Đúng đúng đúng, tôm gia, ngài đi theo Tần đại gia đi!”, Vũ Tam Gia lúc này cười hì hì nói.

“Cút, Vũ lão tam, nhất định là ngươi giở trò quỷ, nếu không tại sao Vũ gia lại nguyện ý đưa kích Đại Vũ cho hắn?”

Vũ Tam Gia lập tức xua tay nói: “Chuyện này ngươi không thể trách ta được, cho dù ta không đứng ra thì Vũ gia có thể mạo phạm Tần đại gia sao? Hơn nữa, Tần đại gia đến ta dám không tiếp đãi tốt sao?”

“Cút!”

Tôm cát nhỏ không thèm để ý đến Vũ Tam Gia, nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt liếc qua mấy người nhóm Thẩm Văn Hiên.


“Tay thất khiếu thông tâm, là một hạt giống luyện đan tốt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK