Huyết Hãn đứng dậy, áo choàng rơi xuống, dáng người ngạo nghễ bước ra từng bước một, đi đến trước người Dương Thanh Vân.
Mà ở sau lưng hắn ta, cường giả Thánh Đế của Huyết Tông, Huyết Tự Như bình tĩnh thận trọng chú ý xung quanh.
Mấy người bỏ mạng phía trước dù đúng là tổn thất đối với Huyết Tông, lại vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng Huyết Hãn không thể chết.
Huyết Hãn là Thiếu tông chủ, thân phận địa vị cao quý, lần này ông ta đến là vì bảo vệ Huyết Hãn.
Suy nghĩ trong lòng như vậy, Huyết Tự Như âm thầm ra hiệu mấy vị bên cạnh cẩn thận một chút.
Mà đúng lúc này, Dương Thanh Vân nhìn về phía Huyết Hãn, thản nhiên nói: "Sớm chút ra tay mới đúng, làm gì để cho cấp dưới của ngươi chịu chết?"
"Hừ!"
Huyết Hãn hừ lạnh một tiếng, nắm chặt hai tay, bên ngoài mặt ngoài thân thể ngưng tụ lại rất nhiều tia sáng đỏ.
Một chiếc áo giáp màu đỏ máu ngưng tụ ra.
Chấn động khủng bố chợt bộc phát ra.
Thân thể Huyết Hãn chớp mắt hóa thành một bóng người màu đỏ lao ra.
Dương Thanh Vân giơ kiếm lên.
Oành...
Chỉ chốc lát sau, một tiếng oành trầm thấp vang lên.
Trường kiếm vung ra, nhưng một quyền màu đỏ của Huyết Hãn đã trực tiếp đánh tới.
Dương Thanh Vân lùi lại, khí huyết quay cuồng.
Huyết Hãn này không chỉ mạnh hơn Cừu Uân vài lần.
"Ta còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, nhìn như vậy, dường như cũng chỉ đến thế mà thôi".
Lời này vừa ra, Dương Thanh Vân cười cười, không nói nhiều, chỉ rút kiếm.
"Hiện tại cười, đợi chút nữa đừng có khóc".
Huyết Hãn lần nữa bật lên, tốc độ nhanh chóng làm người khác thổn thức.
Hai quyền cùng xuất hiện, có huyết khí ngưng tụ thành kiếm, có huyết khí ngưng tụ thành đao, ngàn vạn chiếc chém về phía Dương Thanh Vân.
Kiếm Kinh Long trong tay, kiếm thanh vù vù, kiếm khí lưu chuyển, giờ phút này Dương Thanh Vân cho người ta cảm giác cực kỳ đặc biệt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, lại như thể lúc nào cũng có thể chấm dứt.
Thế nhưng, khi mà hơn ngàn vạn thanh kiếm máu, đao máu kia chém tới, Dương Thanh Vân đột nhiên xuất kiếm.