Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ha ha ha ha…”, hư ảnh cười lớn nói: “Một Thánh Nhân nho nhỏ như ngươi, dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?”

“Dựa vào cái gì?

Dựa vào việc bây giờ thân thể của ngươi đang bị trói buộc, chỉ có thể thi triển hồn phách, mà hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương cũng chỉ có uy lực bằng một phần mười lúc bình thường thôi”.

Sau đó, Tần Ninh khẽ vung tay.

Vẫn Nhật Cốt Cầm xuất hiện trên đùi hắn.

“Một khúc đàn có thể chấm dứt cuộc đời của ngươi, ngươi có tin không?”

Vừa dứt lời, mười ngón tay của hắn đã đặt trên dây đàn.

Tiếng đàn dữ tợn đột nhiên vang lên.

Trong phút chốc, đất trời xung quanh thay đổi, ánh sáng tán loạn, rừng đào biến mất, không gian u ám dần xâm chiếm.

Chỉ là trong vùng u ám đó cũng xuất hiện một bóng người, đứng ở ngay trước mặt Tần Ninh.

“Nhóc con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, bóng đen trước mắt đột nhiên từng bước bước lại gần, sức mạnh áp chế hồn phách bùng nổ.

Thánh Vương! Đó là cao nhân Thiên Thánh, là sự tồn tại siêu việt, là sự tồn tại vô địch, đủ để làm kinh sợ cả một thánh vực lớn.

Giờ phút này, khí tràng hoàn toàn bùng nổ, nghiền ép Tần Ninh.

“Ta vừa mới nói, khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương của ngươi chỉ còn lại một phần mười, ngươi lấy cái gì để dọa sợ ta?”

“Nếu như ngươi có đủ sức uy hiếp, tại sao còn xúi giục Địa Thánh mà không trực tiếp giết chết bọn họ?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Không thế giết được Địa Thánh, nhưng giết một Thánh Nhân vẫn không phải là vấn đề, hừ!”

Ngay lập tức, bóng đen tiến đến gần Tần Ninh.

“Nực cười!”

Một từ vừa dứt.

Ầm…Lúc này, âm thanh của Vẫn Nhật Cốt Cầm bỗng nhiên thay đổi, bộc phát ra từng tiếng đàn vội vã.

Một tiếng đinh vang lên, sức mạnh bùng nổ phóng ra ngoài.

Hồn áp và tiếng đàng va chạm, nổ vỡ.

Giờ phút này, bóng đen kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi về sau.

“Ngươi…”

“Kinh ngạc lắm sao?

Mặc dù ta không ra tay quyết đoán, nhưng mà hồn lực của ta đủ để chống lại cảnh giới Địa Thánh”.

Một lời vừa dứt, âm thanh giống như tiếng rồng hoà quyện cùng tiếng phượng.

“Hửm?”

Lúc này, sắc mặt bóng đen kia bỗng chốc thay đổi.

Hiện tại, khí tràng mà Tần Ninh bộc phát ra có chút cường đại, hoàn toàn vượt qua cực hạn của Thánh Nhân.

Không! Nói đúng hơn là thực lực có thể so sánh được với Địa Thánh tam phách, tứ phách.

“Chém!”

Bóng đen Thánh Vương kia dùng tay chém ra một nhát, từng chưởng đao phóng thẳng ra bên ngoài.

Âm thanh bùm bùm vang lên.

Tần Ninh từng bước tiến về phía trước, lực lượng toàn thân bùng nổ.

Giờ phút này, Tần Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng, bóng đen kia đang phẫn nộ.

Vị Thánh Vương này, quả nhiên là thế.

Vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, thậm chí là chỉ vừa mới thức tỉnh mà thôi, những cũng đủ để mê hoặc tâm trí đám người Ô Phong, làm cho bọn họ bị hắn ta khống chế, trở thành nô lệ của hắn ta.

Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.

Từng cỗ hồn lực rồng phượng ẩn chứa bên trong Vẫn Nhật Cốt Cầm bùng nổ, giết thẳng về phía bóng đen.

Lúc này, bóng đen kia không ngừng bị thương.

“Đáng chết!”

Chửi thầm một tiếng, bóng đen kia rút lui.

“Chạy cái gì?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Chuyện của ta và ngươi, ta còn chưa tính sổ xong đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK