Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Keng… từng nhát kiếm Thiên Mệnh chém lên trên Lân Giáp, cơ thể Tần Ninh khựng lại một chút.

Đạo Văn Giác nhìn thấy Khải Giáp Lân Giáp chắn được một nhát kiếm của Tần Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quát vào mặt Tần Ninh một cách phẫn nộ: “Thứ vô liêm sỉ, khi sư diệt tổ…”, răng rắc… nhưng Đạo Văn Giác còn chưa kịp dứt lời thì Lân Giáp đã nứt ra.

Sắc mặt Đạo Văn Giác thay đổi.

Sao có thể như vậy được!

“Ngươi nói cái gì?”

Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm đâm tới, trong nháy mắt, lực lượng bùng nổ, những mảnh Lân Giáp trên người Đạo Văn Giác văng tứ tung.

Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm không còn bị cản trở, trực tiếp đâm vào ngực của Đạo Văn Giác.

Keng… Thế nhưng vào lúc này, trường kiếm lại dừng lại.

Trên ngực Đạo Văn Giác còn một lớp áo giáp nữa, vảy áo giáp đỏ sẫm như máu, tầng tầng lớp lớp giống như da chân của giao long, kín mít, không lộ một kẽ hở, khiến cho kiếm Thiên Mệnh không thể đâm xuyên qua được.

“Lão già này, ngươi sợ chết đến vậy sao!”

Tần Ninh nói xong, bàn tay nắm chặt, kiếm Thiên Mệnh lại bị kích phát thêm một lần nữa, những nhát kiếm có lực lượng khổng lồ, dù chưa phá vỡ áo giáp của Đạo Văn Giác nhưng vào lúc này cũng đủ để áp chế Đạo Văn Giác trên mặt đất.

Ầm! Một tiếng ầm trầm đục vang lên, bóng dáng hai người bọn họ cùng rơi xuống đất, lúc này, Tần Ninh đang cưỡi trên người Đạo Văn Giác.

“Ngươi sợ chết đến vậy sao?”

Tần Ninh hét xong, kiếm Thiên Mệnh liền bay lên trời, hai tay hắn nắm chặt, đấm cho Đạo Văn Giác một đấm.

Huỵch… Nắm đấm va vào áo giáp, lực rung chuyển quá khủng khiếp, làm mặt đất xung quanh nứt ra.

Sức mạnh của nắm đấm không thể giết chết Đạo Văn Giác nhưng lực lượng ấy cũng đủ để xuyên qua áo giáp, tàn phá lồng ngực của ông ta.

Đạo Văn Giác phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng đau đớn.

“Tần Ninh, ngươi…”, huỵch… nhưng Đạo Văn Giác còn chưa dứt lời, Tần Ninh đã nện cho ông ta thêm một đấm nữa.

Tiếng huỵch khủng khiếp vang vọng khắp nơi, Đạo Văn Giác cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang chấn động.

Cơn đau dữ dội lan ra toàn thân, máu tươi lại phun ra.

Tần Ninh không né, để cho máu tươi phun lên mặt mình.

Hắn lau vết máu trên mặt, quát vào mặt Đạo Văn Giác: “Ngay cả sư phụ của ông đây mà ngươi cũng dám giết à, các ngươi dám giết hả? Khi sư diệt tổ, các ngươi mà cũng xứng xưng là sư tổ sao?”

Bốp bốp bốp… Ngay sau đó, Tần Ninh đấm mấy cú liên tiếp, lực lượng của nắm đấm đập vào ngực Đạo Văn Giác, xuyên thủng cơ thể ông ta.

Hết cú đấm này tới cú đấm khác được tung ra, tiếng kêu thảm thiết của Đạo Văn Giác cũng nhỏ dần.

Cuối cùng, ông ta không còn rên nổi tiếng nào, nằm một đống trên mặt đất, Đạo Văn Giác đã biến thành kẻ tàn tật.

Lúc này, Tần Ninh mới thấy hài lòng mà dừng tay lại, trên bàn tay hắn dính đầy máu, trên áo quần màu trắng cũng phủ đầy vết máu.

“Hôm nay, Thượng Môn Đạo không còn tồn tại nữa”.


Nói xong, Tần Ninh cầm kiếm lên, tiếp tục chém giết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK