Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, một trong ba người đứng đầu là một trung niên khôi ngô, nhìn Tần Ninh, sắc mặt mất tự nhiên.

Tần Ninh thì mặt không đổi sắc.

“Ta đúng là khinh thường Mặc Vân thị quá, không ngờ các ngươi lại tìm được địa cung Linh Nguyệt, nhưng các ngươi làm như này là không định cho ai đi vào cùng à?”

Nghe vậy, cả ba người đều cẩn thận nhìn Tần Ninh.

“Tần tông chủ”.

Người ở giữa lúc này hùng hồn nói: “Trước khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, ngươi cũng đã nói là mọi người không ai liên quan đến nhau, cùng chống Ma tộc. Hiện tại chúng ta phát hiện ra nơi này, ngươi có nên rời đi hay không?”

“Không ai liên quan đến nhau?”

Tần Ninh cười nói: “Không phải là ta khinh các ngươi, nhưng dù có tìm được thì các ngươi có vào nổi không?”

Nghe vậy, cả ba đều tái mặt.

“Hơn nữa, ta khuyên các ngươi cũng đừng vào. Đi vào đó thì tử thương sẽ rất thảm”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nếu các ngươi thấy là ta đang làm khó các ngươi thì có thể không tin”.

“Nhưng cửa của đại cung Linh Nguyệt này các ngươi không mở ra được đâu, cho nên, ta cũng không coi là ngáng chân. Để ta mở cửa, mọi người cùng vào”.

Lúc này, sắc mặt của ba người trông rất khó đoán.

Đúng là bọn họ không mở ra được.

Nhưng bọn họ đã gọi cao thủ khác trong tộc đến hỗ trợ rồi.

“Tần tông chủ, có mở được ra hay không là chuyện của chúng ta”, một người phụ nữ ở bên phải khách sáo nói: “Cũng không nhọc Tần tông chủ quan tâm”.

Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.

“Được, vậy ta cứ ở lại đây, không làm gì được chưa?”

Tần Ninh cười nói: “Các ngươi không mở ra được thì ta sẽ mở, còn nếu các ngươi mở ra được thì ta sẽ rời đi. Ta nói được làm được”.

Giờ phút này, cả ba càng thêm đen mặt.

Nhưng sau đó, Tần Ninh lại nói tiếp: “Địa cung Linh Nguyệt này chúng ta chưa nói vội, cứ nói chuyện các ngươi gài bẫy đệ tử Thánh Thú tông của ta đã”.

Lời này vừa ra, sắc mặt cả ba hơi biến đổi.

Người đàn ông ở giữa nói: “Tần tông chủ, sao ngươi lại nói vậy? Chúng ta không muốn bị đổ oan đâu”.

“Không nhận đúng không?”

Nụ cười trên mặt Tần Ninh lúc này dần biến mất.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đứng ở hai bên của Tần Ninh.

Tần Ninh nhẹ nắm lấy, chỉ thấy trên cơ thể ba người có rất nhiều bột phấn.

Những bột phấn kia được thánh lực của Tần Ninh bao phủ, dần dần hội tụ thành một thể, hóa thành làn sương.

“Đây là gì?”

Tấn Triết kinh ngạc nói.

Người của bọn họ dính thứ này từ bao giờ vậy?

“Đây là Ma Vân Tán, lấy đá Ma Sơn nghiền thành bột kết hợp với phấn hoa Thất Vân, sau đó gia công một chút là ngưng tụ được, nhưng tỉ lệ làm ra lại cực kỳ quan trọng”.

“Tỉ lệ này nếu điều chế tốt thì sẽ khiến cho Sơn Tê Ngưu Thú cảm giác như ngửi được loại cỏ non tươi đẹp và ngon lành nhất, khiến chúng điên cuồng chạy theo”.

“Tỉ lệ này đến cả thánh đan sư của thánh quốc Đại Tề hay Cửu U đài cũng không làm được, nhưng ta biết năm phương truyền thừa thì có thể”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK