Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh gấp ngón tay lại, ấn một cái vào trán Ôn Hiến Chi.

Một tiếng huỵch vang lên, trên trán của Ôn Hiến Chi bỗng nhiên xuất hiện một vết bầm tím.

“Đau, đau, đau…”

“Biết đau rồi sao?”

Tần Ninh quát: “Lúc nãy ngươi đánh ta, chẳng phải là ngươi rất vui vẻ sao? Có phải rất hả lòng hả dạ hay không hả!”

"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, tiểu huynh đệ à, thực sự chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!”, lúc này, Thanh Hiên vội vàng bào chữa.

“Hiểu lầm? Thanh Hiên, nói đi nói lại thì dù sao đi chăng nữa ngươi thân là Huyết Thể Thanh Thiên Giao, trời sinh tính cách gian xảo, có thể coi là cực phẩm trong các thánh thú, mới có tám vạn năm mà thôi, đối với ngươi mà nói, năm tháng thoi đưa, chẳng phải cái thá gì cả, nhưng mà cả ngày láo nha láo nháo, ta nói cho ngươi nghe, ngươi có thể… bình thường một chút được không?”

Ầm…

Ngón tay hắn lại chuyển động, trên đầu của Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuất hiện một cục u.

Một người và một thú, bị Tần Ninh búng sưng trán.

“Đủ rồi!”

Cuối cùng, Ôn Hiến Chi không chịu được nữa liền tức giận mà hét to, làm cho Tần Ninh giật điếng người.

Nhìn thấy Tần Ninh sửng sốt, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, tiểu huynh đệ, đừng quậy nữa!”

“Ta quậy cái đầu ngươi á!”

Tần Ninh xoắn tay áo lên, sau đó tay đấm chân đá, “phục vụ” hai người bọn họ hết sức tận tâm…

“Năm đó, ta để cho ngươi lấy Thiên Ngự Thánh Quyết làm căn bản, lĩnh ngộ được pháp quyết, sau đó tự nghĩ ra phép ngự thú của riêng mình thì sẽ không sẽ xuất hiện chuyện bị phản phệ, tiểu tử nhà ngươi đã làm như thế nào?”

“Còn ngươi nữa, Thanh Hiên, ta thấy ngươi có vẻ chín chắn nên mới bảo ngươi ngươi giám sát hắn ta, ngươi có giám sát hắn ta thật không vậy?”

Sau một phen được “chăm sóc” bằng nắm đấm, mặt mũi một người và một giao bầm dập.

“Ta…”

Huỵch…

Ôn Hiến Chi vừa muốn mở miệng, Tần Ninh liền đánh cho hắn ta một quyền.

“Cái thứ khi sư diệt tổ nhà ngươi, ngươi bảo tồn truyền thừa của ta, sau đó còn lấy ra cho bọn hắn quan sát? Khóc khóc khóc, ngươi khóc cái gì?”

“Còn đánh ta?”

“Vậy mà ngươi còn dám đánh ta nữa hả?”

Tần Ninh nói xong một câu, liền đấm một phát.

“Khoan… khoan đã…”

Ôn Hiến Chi dẩu môi, hắn ta nói: “Ta… Ta sai rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK