Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, chém ra một thương, quát khẽ: "Cút ra đây".
Phía trên cây cầu trong vườn hoa, một bóng người chậm rãi đi ra.
Chính là Võ Sơn Lãnh!
"Võ Sơn Lãnh!", Giang Tĩnh nhìn thấy Võ Sơn Lãnh, lập tức nói: "Ngươi tới làm cái gì?"
Chỉ là giờ phút này, ánh mắt của Võ Sơn Lãnh lại nhìn chằm chằm vào Tần Ninh trong đình viện, trầm mặc không nói gì.
"Nếu đã đến thì tiến lên đi!"
Tần Ninh chậm rãi mở miệng nói.
Lúc này Giang Tĩnh mới hiểu ra, người mà Tần Ninh nói chờ đợi chính là Võ Sơn Lãnh!
Cuồng Đế đại nhân biết Võ Sơn Lãnh?
Võ Sơn Lãnh đi từng bước một vào mép đình nghỉ mát rồi mới dừng lại, nhìn về phía Tần Ninh, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
"Sơn Lãnh..."
Tần Ninh phá vỡ sự bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã già rồi".
Vừa nói xong, Võ Sơn Lãnh liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Ngươi..."
"Điều ngươi suy nghĩ cũng giống điều ngươi nhìn thấy".
Tần Ninh tiếp tục: "Năm đó ngươi tự tiện tu hành Chúc Long Vũ Quyết, khó giữ được tính mạng, ta tới tìm ngươi, nói cho ngươi phá giải như thế nào, bởi vì có thể nói lúc ấy ta thấy thiên phú của ngươi không tồi, không nỡ để ngươi uổng mạng, nhưng không ngờ đến bây giờ ngươi đã trở thành trụ cột của nhà họ Võ rồi".
Giang Tĩnh nghe rõ ẩn ý trong đó.
Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế, năm đó thống nhất Võ Môn, cũng không phải buông tay mặc kệ.
Hắn luôn chú ý đến thiên tài của Võ Môn.
Giang Tĩnh ông ta, Võ Sơn Lãnh này cũng thế, đều có những câu chuyện xa xưa với Cuồng Đế năm đó.
Giang Tĩnh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, nói: "Võ Sơn Lãnh, vị này chính là Cuồng Đế đại nhân chuyển thế trở về, Giang Tĩnh ta có thể lấy tính mạng ra để thề".
Cơ thể già nua của Võ Sơn Lãnh lại run lên nhè nhẹ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Sơn Lãnh à..."
Một tiếng gọi này khiến cho cả người Võ Sơn Lãnh run lên.
Thời gian đã qua bảy vạn năm, lúc đó Cuồng Đế cũng gọi tên ông ta như vậy.
Mà năm đó, Cuồng Đế không chỉ chỉnh đốn lại việc tu hành của ông ta mà hàng đêm còn truyền thụ cho ông ta lĩnh ngộ tu hành và pháp môn.
Khoảng thời gian kia vẫn luôn khiến ông ta hoài niệm.
"Người... Thật sự là..."