Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Xem ra bốn tòa thiên cung sẽ không thể xuất hiện đơn giản như vậy!”

Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân, chậm rãi nói: “Có nhìn thấy người của dòng tộc chịu khổ các ngươi không?”

Lăng Loạn đạo nhân lắc đầu.

“Mấy năm gần đây trong Cực Địa thì sao?”

Lăng Loạn đạo nhân chắp tay nói: “Cực Địa và Khổ Địa vô cùng hoang vắng, không có thế lực nào, những năm gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra cả”.

Tần Ninh nghe được những lời này thì nhíu mày lại.

“Khắp nơi xem một chút đi”.

Sáu người tiếp tục tiến lên.

Dãy núi kéo dài trăm dặm cũng không tính nhỏ, sáu người tiến vào bên trong giống như cá vào biển cả.

Mà ngoài sáu người ra, những người khác cũng lần lượt tiến vào.

Thanh Chiết Phong, Vũ Hãn Đông dẫn theo nhà họ Thanh ở Thanh Uyên, nhà họ Vũ ở Vũ Uyên, lần lượt đi vào bên trong núi lửa Cực Địa.

Thái Cực tông, Nhan Chân Dương cũng âm thầm tiến vào.

Ngoài ra trong thất đại địa có không ít Thánh Nhân nổi tiếng lâu đời cũng thi nhau xuất phát.

Chỉ là giờ phút này, trong đáy lòng tất cả mọi người đều nhớ đến một cái tên.

Tần Ninh! Gặp được người này thì tốt nhất là nhượng bộ lui binh.

Mà hiển nhiên Tần Ninh cũng không thèm để ý đến những điều này.

Tần Ninh muốn làm thế nào thì làm thế đó, cũng không hề có cảm tưởng gì với mấy chuyện này.

Có nhiều người đến thì sao chứ?

Hắn đến để tìm Kỷ Phác, dụ Vấn tiên sinh ra, tiện thể lấy nhìn xem lúc bốn tòa thiên cung xuất hiện rốt cuộc trông như thế nào.

Người khác không trêu hắn, hắn cũng sẽ không động đến người ta.

Chỉ đơn giản như vậy.

“Sư tôn người nhìn kìa”.

Bây giờ mấy người đã đi vào một vùng đất có vẻ khá hiu quạnh, những dãy núi ở xung quanh cũng có chút thấp bé.

Mà lúc này ở giữa hai ngọn núi có một đại điện nằm trên dung nham.

“Thiên cung?”

Mấy người đều tới gần.

“Đi xuống xem một chút!”

Giờ phút này, Đế Thể Đại Hoang Thánh vận chuyển, quyết thứ nhất, Thánh Khí Vương Khải bao trùm ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

Tần Ninh tiến vào bên trong nham tương tõm một cái giống như cá bơi.

Thấy cảnh này, Lăng Loạn đạo nhân, Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi cũng thi nhau dùng thánh lực bảo vệ cơ thể, ngưng tụ ra một thánh y ngăn cách dung nham rồi tiến vào bên trong dung nham.

Chỉ là lúc này hai người Tiên Vô Tận và Huyền Chấn lại ngẩn người ra.

Bọn họ... phải làm sao bây giờ?

Bốn người này đều nhào vào trong dung nham bùm một tiếng giống cá bơi, bọn họ đều không hề sợ hãi.

Bốn Thánh Nhân này đều có hồn lực mạnh mẽ, thánh lực kinh khủng, dung nham không làm gì được bọn họ.

Thế nhưng hai người bọn họ lại sợ! Bọn họ chỉ là cảnh giới Hóa Thánh thôi.

Bốn người tiến vào nhanh như chớp mà mặc kệ bọn họ sao?

Quá đáng! Hoàn toàn không để mắt đến Hóa Thánh bọn họ.

Rầm một tiếng, lúc này dung nham lại bị phá vỡ.

Bóng người Dương Thanh Vân xuất hiện, nhìn về phía hai người, không nhịn được nói: “Xin lỗi xin lỗi, lại quên mất hai người, quên mất hai người mới chỉ là Hóa Thánh! Đi thôi!”

Giờ phút này Dương Thanh Vân vẫy tay một cái, hai người bị thánh lực bao phủ đi vào theo Dương Thanh Vân.

Huyền Chấn cười ha hả nói: “Lão già ta bị người khác xem thường thì thôi, nhưng Tiên Vô Tận, bị con rể ngươi xem thường, trong lòng có tức hay không?”

“Không tức!”

Tiên Vô Tận cười ha hả nói: “Đó là con rể ta, cũng không phải người ngoài!”

“Bộ xương già này của ta phải trông coi con rể mình, đừng tìm thêm tỷ muội gì đó cho con gái ta, những điều khác thì ta không quan tâm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK