Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Tề Húc công tử, Cảnh Hạo Trung, Hồng Hãn cũng dẫn mọi người tiến vào trong dãy núi.

Vừa bước vào trong, một cỗ khí huyết mãnh liệt đã đâm thẳng vào các cơ quan nội tạng bên trong cơ thể mọi người.

Hơn nữa, luồng khí huyết cường đại đó thậm chí còn mang khí thế làm cho người khác run sợ, bùng nổ mãnh liệt.

Khủng bố, tràn ngập trái tim.

“Cái loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt…”, lão đạo sĩ thấp giọng nói: “Bây giờ, người có thể không bị khí huyết ngập tràn này ảnh hưởng, hơn phân nửa là có bảo khí Chí Tôn trong người, thế nhưng, khí huyết quay cuồng mãnh liệt như vậy, chỉ sợ rất nhiều người không chống đỡ được”.

Tần Ninh gật gật đầu.

Một đường xâm nhập vào dãy núi, đường đá ước chừng dài hơn mười dặm.

Sau khi đi qua con đường trải đá, phía trước xuất hiện một rừng cây.

Bên trong rừng cây là những cây phong lá đỏ, cao hơn mười mét, lá phong lay động theo chiều gió, trông giống như một biển máu đang quay cuồng.

“Thật đáng sợ!”

Lão đạo sĩ thấp giọng nói: “Tần công tử, nếu như thực sự không chạy thoát được, ngươi phải cứu ta”.

Cứu ngươi?

Ngươi mà cần ta phải cứu sao?

Nghĩ muốn để ta làm công cụ hình người cho ngươi?

Đừng nằm mơ nữa! Giờ phút này, cuối con đường lớn là rừng cây rộng lớn, cũng sáng rõ thông suốt, tuy rằng có vài trăm người tiến vào đây, nhưng mọi người cũng phân tán ra các hướng khác nhau đi vào rừng cây.

Đám người lập tức tản ra.

Tần Ninh và lão đạo sĩ đi thẳng vào sâu trong rừng cây phong.

Những võ giả khác nhìn hai người bọn họ rời đi thì trên mặt mang theo vẻ đáng tiếc.

Ánh mắt của đám người nhà họ Cảnh kia chưa từng rời khỏi hai người.

Hai người này, tám phần là không sống nổi.

Thế nhưng bây giờ, sẽ không có ai vì hai người bọn họ mà đắc tội với nhà họ Cảnh.

Không đáng, không có lợi.

Vừa rồi bọn họ che chở Tần Ninh bởi vì lão đạo sĩ kia đang mở trận, quả thật là bọn họ cần Tần Ninh

Bây giờ…đương nhiên là đường lớn lên trời, mỗi người một ngả.

“Giỏi thật, vậy mà đuổi kịp”.

Lão đạo sĩ nhìn Tần Ninh nói: “Người là do ngươi trêu chọc, ngươi giải quyết đi, ta mặc kệ”.


“Nếu như ta chết, ngươi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK