Lãnh Chấn Nguyên.
Tấn Vân Hạc.
Hai người này rất kín tiếng trong Huyết Vân Vực nhưng thực lực của họ lại mạnh hơn cả tứ đại cung chủ của Huyết Thần Cung, là tả hộ pháp và hữu hộ pháp của Huyết Thần.
Trong những năm gần đây, mọi sự vụ lớn bé trong Huyết Thần Cung đều do bốn vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương, Dư Hoàng, Chương Vân Kinh, Mạc Thần phụ trách.
Hai người này luôn ẩn nấp trong bóng tối, bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện lần nào.
Song giờ đây hai người kia lại lộ mặt, vậy có phải Huyết Thần cũng tới không?
Lãnh Chấn Nguyên mặc bào phục vàng nhìn người xung quanh, nói với vẻ thờ ơ: "Cứ tưởng chỉ cần ba vị cung chủ là giải quyết ngươi được rồi chứ, không ngờ cuối cùng vẫn khinh thường ngươi".
Tứ đại cung chủ, bốn người chết hết cả bốn.
Đây là một cú đả kích nặng nề đối với Huyết Thần Cung.
Nhìn thì có vẻ cái chết của bọn họ không hề làm Lãnh Chấn Nguyên bận tâm nhưng thực chất trong lòng hắn ta đang vô cùng phẫn nộ.
Bốn vị linh giả Cực Cảnh mà chết tại Thiên La Vực kiểu này, sao hắn ta không tức điên cho được?
"Kẻ khinh thường ta không chỉ có hai kẻ đó mà còn có cả các ngươi".
Tần Ninh nhìn về phía nam tử áo vàng và nam tử áo bạc, cười hỏi: "Chỉ là một Huyết Vân Vực thôi mà cũng Huyết Thần Cung, đại nhân Huyết Thần? Ngông cuồng đến nỗi dám tự xưng mình là Huyết Thần luôn cơ à? Thần linh sánh ngang với đất trời, liệu đại nhân Huyết Thần của các ngươi có xứng với danh hiệu đó không?"
Hắn vừa nói câu ấy thì Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc giật mình, nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Đại nhân Huyết Thần.
Uy danh cái thế.
Là bất khả xâm phạm!
Không một ai có quyền làm điều đó!
Tần Ninh thấy vẻ mặt của hai người thì phì cười: "Đại nhân Huyết Thần bất khả xâm phạm ư? Trong mắt ta, đại nhân Huyết Thần của các ngươi có lẽ chỉ là một con gián tu hành tà môn ngoại đạo gì đó, không bao giờ thấy được mặt trời thôi".
"Ngươi chán sống rồi!"
"Đi chết đi!"
Vừa dứt lời, Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc nháy mắt hóa thành tia sáng vàng và tia sáng bạc xông thẳng về phía Tần Ninh.
Sóng âm to lớn cũng tức thì bộc phát.
Tiếng ùng ùng lũ lượt kéo đến.
Tần Ninh cầm kiếm bằng cả hai tay, chém xuống thật nhanh.
Ầm ầm...
Tiếng nổ vang dội truyền đi bốn phía, ngưng tụ ra hai sóng ánh sáng. Ba bóng dáng va uỳnh vào nhau, Tần Ninh liên tục thụt lùi, đập xuống đất làm cuốn lên cát bụi mù mịt.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc lạnh lùng nhìn hắn, sát khí đằng đằng.