Thế nhưng người của nhà họ Lý và Thanh Sơn tông đã chết hơn nửa.
Nhìn xu thế này, bị tiêu diệt toàn bộ cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Lúc này, Duẫn Khả Vi đi đến trước mặt Tần Ninh.
Ngô Tông Hạo kia cũng đi theo.
Duẫn Khả Vi lại mắng: "Cút!"
"Vâng!"
Ngô Tông Hạo lập tức rút lui mấy chục bước.
Cơ Thi Dao cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
Hai người nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt tra hỏi, thậm chí lúc này Duẫn Khả Vi đã điều động khí tức cả người, cứ như nếu không nói chuyện tử tế là sẽ ra tay vậy.
“Ta cần một lời giải thích hợp lý”.
Lúc này, Duẫn Khả Vi nói.
“Ta cũng vậy!”, Cơ Thi Dao cũng lập tức nói.
Duẫn Khả Vi lại nói: “Nếu không, cho dù ngươi có thể mở ra pháp thân cho sư muội của ta thì ta cũng sẽ giết chết ngươi”.
“Vậy thì không được”.
Cơ Thi Dao nói ngay: “Trước hết giúp ta mở ra pháp thân cái đã, rồi giết sau cũng không muộn!”
Duẫn Khả Vi trừng mắt liếc nhìn Cơ Thi Dao.
Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, mỉm cười nói: “Giải thích cái gì?”
Giải thích cái gì?
Tần Ninh còn giả ngu!
Cơ Thi Dao trực tiếp nói: “Đừng giả vờ nữa, Cửu Nguyên Đan Điển, ba quyển trước “Vấn Quyển”, “Cầu Quyền”, “Tác Quyển”, người ở đây không nhìn ra, nhưng năm đó hai người chúng ta đã từng nhìn thấy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra”.
“Ba quyển này là truyền thừa của sư môn chúng ta, tại sao lại ở trên tay ngươi?”
“Sư tôn của ta sao rồi? Có phải là bị ngươi bắt giữ hay không? Không, ngươi không có cái năng lực này, là bị người phía sau lưng ngươi bắt đi phải không?”
“Nói mau, không nói, hai người chúng ta sẽ…giết ngươi…”
Cơ Thi Dao hùng hổ nói.
Duẫn Khả Vi lôi kéo Cơ Thi Dao.
“Huynh kéo ta làm gì?”
“Sư muội, muội bình tĩnh lại đã…”