Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trung Tam Thiên mênh mông vô tận, muốn tìm được bọn họ quả thực không dễ, trước đó ta vẫn luôn ở bên trong Cửu Nguyên Vực, không nghe được tin tức của các nàng, trong lòng cũng vô cùng lo lắng".

Tần Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Diệp Viên Viên, lẩm bẩm nói: "Mấy năm nay vất vả cho nàng rồi...", Diệp Viên Viên khẽ lắc đầu, tựa vào ngực Tần Ninh, ngọt ngào cười một tiếng rất xinh đẹp.

"Tây Hoa Thiên ở phía tây của Thượng Nguyên Thiên, đó là một vùng đất mênh mông vô tận, nếu muốn từ Thượng Nguyên Thiên tiến vào Tây Hoa Thiên thì khá phí sức, trừ khi lấy đại trận truyền tống bước ngang qua khu vực rộng lớn đó".

"Mà loại đại trận truyền tống vượt qua Cửu Đại Thiên Vực chỉ có các thế lực cấp bậc thiên vương ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực mới có".

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đúng là phải đến Tây Hoa Thiên một lần!"

Nếu Vân Sương Nhi bị nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên đưa đi, vậy chắc chắn hắn sẽ phải đến nhà họ Hoa.

Tần Ninh vuốt ve mái tóc xinh đẹp hơi rối của Diệp Viên Viên, nói: "Huyết Linh Chí kia rất bổ dưỡng, nó đã tróc khỏi tim của nàng và được linh mạch Thực Cốt Chúc Long bao bọc, nàng có thể thử nắm linh mạch Thực Cốt Chúc Long trong tay trước, sau đó trong quá trình tu hành dần dần thả ra từng khí huyết, mượn cái đó để tăng cao cảnh giới của nàng!"

"Huyết Linh Chí và linh mạch Thực Cốt Chúc Long đều vô cùng thuần túy, đủ để nàng có chín Thần Văn, từ đó khiến thân xác được biến hóa hoàn toàn, dẫn tới huyết mạch cực hạn!"

Diệp Viên Viên tiếp tục gật đầu, rúc ở trong lòng Tần Ninh, không nói một lời.

Hắn không nhịn được cười nói: "Trong nửa tháng này ngoại trừ kể về những gì mà nàng và Sương Nhi đã trải qua thì đều không nói lời nào, nhiều năm không gặp, nàng không nhớ ta sao?"

Diệp Viên Viên nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Nhớ...", "Vậy nàng nói chuyện đi, ta muốn nghe!"

"Không biết nói gì, chỉ muốn tựa vào bên chàng như thế...", Tần Ninh cười khổ nói: "Vậy miệng của nàng để làm gì?

Cũng không thể chỉ để ấp a ấp úng chứ?"

Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt đẹp đỏ bừng, mắng: "Trước kia chàng đâu có như vậy, sao bây giờ lại mặt dày thế?"

"Ha ha ha...", lúc này trong đình viện lầu các, ở một cái sân nhỏ.

Trần Nhất Mặc ngồi trong một lương đình, trước một đan đỉnh, kiên nhẫn chờ đợi.

La Vân Không yên lặng ngồi bên cạnh Trần Nhất Mặc.

Đồng thời còn có mấy vị lão tổ khác nhà họ La đều cung kính như lão bộc vậy.

Ngày đó Trần Nhất Mặc đột nhiên bùng nổ giết đám thiên giả Cực Cảnh, linh giả Cực Cảnh, đơn giản như là thần tiên vậy.

Mấy ngày nay các vị lão tổ nhà họ La nhìn thấy Trần Nhất Mặc đều vô cùng cẩn thận.

"Haiz...", Trần Nhất Mặc thở dài.

"Sao Trần công tử lại than thở?"

La Vân Không hiếu kỳ nói.

"Trước kia sư phụ ta không gần nữ sắc, không nghĩ tới bây giờ vừa sà vào trong tình yêu là không dứt ra được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK