Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình huống rơi vào thế giằng co.

Tần Ninh nhìn La Chấn, lại nhìn La Phong Tùng.

“Xem ra là không muốn kết thúc, cũng được thôi!”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Con người ta ấy à, thích sĩ diện”.

“Hôm nay là hôn lễ của đệ đệ Tiên Hàm nhà ta, Huyết tông của ngươi cũng tốt, Tu La điện cũng tốt, đã không chịu nể mặt ta, vậy thì ta cũng sẽ không cho các ngươi mặt mũi”.

“La Chấn, La Phong Tùng”.

Tần Ninh nhìn về phía hai người, đứng vững ở trên đài chính, từ trên cao nhìn xuống, hờ hững nói: “Hiện tại, thể hiện sự cung kính với đệ đệ của ta, dập đầu ba cái, xem như là chúc mừng hôn lễ của đệ ấy, đồng thời chuộc tội, việc này sẽ coi như xong, nếu không, ta phải nói rõ, hôm nay, các ngươi đừng hòng rời đi”.

Lời này vừa nói ra, không gian trở nên yên lặng.

“Tần Ninh, sao phải hùng hổ doạ người như thế?”

La Phong Tùng trầm giọng nói: “Việc hôm nay là do ta không đúng, xin lỗi thì xin lỗi, nhưng để cho ta dập đầu…”

“Quá đáng sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta không cảm thấy quá đáng”.

“Bây giờ quỳ xuống, vẫn tốt hơn là phải chết”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt La Phong Tùng và La Chấn đều trở nên khó coi.

Tần Ninh đây là muốn làm mọi giá để cho bọn họ khuất phục.

Võ giả ở khắp các thánh vực đều đến xem náo nhiệt.

Mắt thấy tình thế giằng co mãi không xong, Cửu các chủ của Cửu Tinh các Hứa Minh Không đứng dậy, mở miệng nói: “Tần công tử, việc làm hôm nay của Huyết tông và Tu La điện quả thật là quá đáng, thế nhưng mọi người cũng không cần thiết phải cứng ngắc làm lớn chuyện như vậy, ta thấy hay là bỏ qua đi…”

“Ngươi thấy nên bỏ qua sao?

Ngươi là cái thá gì?”

Tần Ninh nhìn về phía Hứa Minh Không, hờ hững nói: “Năm đó, khi ta rong ruổi thập đại thánh vực, ngươi còn chưa phải là một vị các chủ của Cửu Tinh các, cho dù hiện tại ngươi là Cửu các chủ thì trong mắt ta, ngươi là cái thá gì?”

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi!”

Tần Ninh thẳng thừng: “Đừng nóng vội, vẫn chưa đến lượt Cửu Tinh các các ngươi đâu!”

Lời này vừa nói ra, nét mặt già nua của Hứa Minh Không đỏ lên.

Tên Tần Ninh này không phải là không điên cuồng, mà chỉ là tạm thời không điên cuồng là thôi.

“La Chấn, nếu như ngươi không muốn thi đấu, cũng không muốn xin lỗi theo lời ta nói, vậy thì ngại quá”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ôn Hiến Chi”.

“Có đồ nhi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK