Thạch Cảm Đương mắng một tiếng, đập ra một quyền.
Oanh...
Lồng ngực của gã đàn ông trung niên kia xuất hiện một lỗ máu, cả người trực tiếp bị đánh bay, thân thể bay ra ngoài đại sảnh, nổ tung.
Một quyền!
Mất mạng!
Cam Phong hoàn toàn chết đứng.
Nhị thúc là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, ấy mà lại chết dưới một quyền.
Cái tên này sao mà kinh khủng như vậy?
“Đã muốn tìm ta, vậy liền tìm ta cho kỹ vào, uy hiếp người khác thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
Một đạo thanh âm nho nhã vang lên vào thời khắc này.
Tần Ninh lúc này xuất hiện.
“Cha!”
Thương Nguyệt nhìn cha mình, hô một tiếng.
“Nguyệt Nhi, con...”
Thương Lãng có chút ngơ ngác, vội vàng nói: “Không phải ta bảo con dẫn bọn họ rời đi sao, con...”
“Cha, bọn họ không muốn đi, Thạch đại ca là người tốt!”
Thương Nguyệt vội vàng nói.
Thương Lãng lúc này cũng lo lắng không thôi.
Hắn ta biết tin tức, Thạch Cảm Đương ở cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.
Nhưng lần này, người muốn giết bọn họ đứng đầu là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.
Thạch Cảm Đương bây giờ còn giết người Cam gia, đại lục Cam Hà sẽ càng không bỏ qua như vậy.
“Tần công tử, bởi vì Thương gia ta mà đã gây thêm phiền cho Tần công tử rồi”.
Thương Lãng lập tức nói: “Có điều, trước mắt không phải lúc hành động theo cảm tính, làm phiền Tần công tử hộ tống đệ tử Thương gia ta nhanh chóng rời khỏi đây!”
“Thương trưởng tộc đừng sợ!”
Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: “Một đám nhãi con mà thôi!”
“Phiền phức là do chúng ta dựng lên, đương nhiên phải do chúng ta giải quyết, Thương lão gia tử vì chuyện này mà bị thương, chúng ta cũng có lỗi”.
“Hỗn láo!”
Cam Phong lúc này chửi một câu.
“Cha ta chính là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ, các ngươi muốn chết phải không?”
“Vậy gọi cha ngươi tới đi, cái loại trẻ con lông còn chưa mọc hết mà cũng dám càn rỡ trước mặt ta à!”
Thạch Cảm Đương nói xong, vung bàn tay lên.
Soạt...
Thân thể Cam Phong hóa thành một tàn ảnh bay ra bên ngoài đại sảnh, và phịch một tiếng, thân thể rơi đập xuống đất, miệng mũi xuất huyết.