Thạch Cảm Đương đột nhiên quát khẽ một tiếng.
Mấy bóng người lúc này vội vàng dừng bước không dám đi tiếp.
Bùm...
Một tiếng nổ vang lên, cơ thể của ba người Hoắc Thiên Mệnh, Lý Hoành Trung và Đồ Vạn Sơn lập tức căng cứng.
“Sư tổ ta còn chưa ra, các ngươi vội vàng hấp tấp hốt hoảng cái gì?”
Ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung hai chân run lẩy bẩy.
Quá kinh khủng!
Đời này bọn họ chưa từng thấy chuyện kinh khủng nào như này!
Tần Ninh đơn giản không phải là người!
Mà người thiếu niên trước mặt, phì phì, phải là lão đầu tử mới đúng!
Không biết đã sống bất tử bao nhiêu năm, bây giờ lại biến thành bộ dạng thiếu niên non nớt không nhìn được.
Thế nhưng khí tức khủng khiếp toát ra từ trên người thiếu niên ấy khiến sắc mặt của bọn họ trở nên vô cùng khó coi.
Đây... ít nhất cũng phải là cảnh giới Thiên Vị nhỉ?
“Đừng hòng chạy!”
Thạch Cảm Đương trực tiếp mở miệng nói: “Kẻ nào dám chạy ta đập chết kẻ đó!”
Cả đám người bây giờ ai nấy đều câm như hến, ngay cả xì hơi cũng không dám thả một cái.
Lúc này bỗng vang lên tiếng rồng gầm.
Từ bên trong thế giới địa ngục có một bóng người lao vùn vụt ra, con rồng khổng lồ màu băng lam uốn lượn giữa không trung.
“Đi thôi!”
Tần Ninh bây giờ thu lại bộ áo giáp băng, một thân áo trắng, mái tóc bạc phơ lúc này đã khôi phục lại màu đen như mực.
Mái tóc dài được buộc lên, để lại hai sợi tóc mai mang theo vẻ thanh tú.
“Sư tổ, xử lý những người này như nào?”
Thạch Cảm Đương nhìn mấy trăm người, cười he he hỏi.
“Sư tổ, ta bị thời không xoay loạn, cơ thể vẫn chưa thích nghi được, cần phải bổ sung rất nhiều linh đan trên đời, nếu không cơ thể mềm nhũn, vô lực...”
Tần Ninh lườm Thạch Cảm Đương một cái.
Bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao to, mắt to mày rậm sáng ngời có thần.
“Kể từ hôm nay gọi ta là sư tôn!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Bắt đầu từ giờ ta sẽ dạy dỗ ngươi”.
“Sư tôn?”
Thạch Cảm Đương sững sờ.
Nhưng ngay lập tức hiểu ra.
“Sư tổ là không muốn bại lộ thân phận sao? Ta hiểu rồi”.
Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng, nói: “Đệ tử tham kiến sư tôn”.