Đây là sự thật.
Nhưng đó là dựa vào vương khí.
Mà nay Tần Ninh dường như cũng không tính vận dụng vương khí.
Giang Vân Long mặc dù không phải Vương Giả, nhưng dù sao cũng là Thiên Nhân thất bộ.
Linh thức có thể nghiền ép Tần Ninh.
Lúc này mọi người đều im lặng.
Tiên Vũ Sinh nhìn về phía Dương Thanh Vân và Tiên Hàm, không nhịn được nói: “Tần Ninh muốn đánh Thiên Nhân thất bộ, hai người các ngươi không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
Tiên Hàm phất tay nói: “Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia khiêu khích, kẻ ngu cũng nhìn ra ca giết người trút giận, không có gì không tốt”.
“Ngược lại huynh nên lo lắng…”
“Ta lo lắng cái gì?”
Tiên Vũ Sinh hừ một cái.
Nhưng Tiên Hàm lại cười sâu xa: “Chờ lát nữa Giang Vân Long chết rồi, huynh nói xem Bảo Vương có bùng nổ không? Nói không chừng sẽ trực tiếp muốn giết ca ta!”
“Nếu hắn muốn giết ca ta, vậy thì chắc chắn ta sẽ không mặc kệ ngồi nhìn”.
“Dương Thanh Vân, ngươi thì sao?”
Dương Thanh Vân lúc này sắc mặt ửng đỏ, cười cười nói: “Động vào sư tôn ta, cho dù là Trấn Thiên Vương ta cũng phải giết!”
Một bên Tiên Nhân chọc chọc Dương Thanh Vân, mặt đầy không vui.
“Thấy không!”
Tiên Hàm cười nói: “Nếu Bảo Vương tới, nói không chừng Diệp Vương cũng phải tới, đến lúc đó cuộc chiến Vương Giả, Tiên Vũ Sinh, huynh không phải cẩn thận chút sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiên Vũ Sinh một trận đỏ, một trận trắng.
Còn thật sự có chuyện như vậy ư! Lúc này đột nhiên có cảm giác đập chết chó! Tiệc Hàm Vương tốt đẹp thật sự đã thành tiệc chết chóc Vương Giả tập trung, vậy thì lớn chuyện rồi! Lúc này trong lòng Tiên Vũ Sinh sinh ra ớn lạnh.
Nhìn về phía đám người Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, trong lòng hắn ta thầm mắng.
Một đám ngu si! Chọc giận ai không chọc, lại cứ hết lần này đến lần khác chọc vào Tần Ninh, chết cũng đáng đời! Ban đầu trong Thiên Âm cung, Diệp Khai Nguyên và Lý Trường Phong kia nhìn người ta thế yếu, muốn cướp đoạt vương khí của người ta.
Nào ngờ trêu chọc đến người không nên trêu chọc.
Khẩu khí này không nuốt trôi, bây giờ lại tới tìm Tần Ninh gây phiền toái.
Đó không phải là muốn chết sao?
Bản thân Tần Ninh có thể giết Vương Giả! Sau lưng có hai đại Vương Giả Vân Vương và Hàm Vương đang đứng.
Giết?
Ngươi giết nổi sao!
Một đám ngu xuẩn! Trong lòng Tiên Vũ Sinh mắng một trận, không nhịn được xoa xoa đầu.
Nhức đầu!
Lúc này ánh mắt Giang Vân Long lạnh lẽo nhìn về phía Tần Ninh.
“Ngươi nhất định phải khiêu chiến với bổn tọa?”
Giang Vân Long mở miệng nói.
“Chắc chắn!”
“Chết đừng trách ta!”
Giang Vân Long lại nói.
“Yên tâm, chết rồi thì trách bản thân ta vô dụng”.
Nghe đến đây, sắc mặt Giang Vân Long lạnh lẽo.
Khoảng thời gian trước ông ta muốn giết Tần Ninh.
Nhưng lại bị Thiên Ngoại Tiên ngăn cản.
Hôm nay Tần Ninh chủ động khiêu khích ông ta, đây chính là tự tìm cái chết.
Cơ hội này ông ta không thể không nắm bắt.
Nếu là Thiên Nhân lục bộ, có thể ông ta sẽ lo lắng Tần Ninh chuẩn bị cái gì để bẫy giết mình.
Nhưng đến Thiên Nhân thất bộ rồi, ông ta căn bản không sợ! Tần Ninh muốn giết ông ta! Gần như là không thể!
“Đường đến cái chết cũng đừng quá cô độc!”
Giang Vân Long hừ lạnh một tiếng, một chưởng phất ra.
Linh khí cuồn cuộn.
Mà giữa chưởng ấn, từng đường linh thức hội tụ.
Linh thức mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập.
“Cửu Linh Tinh Thần quyết!”
Một quyền của Tần Ninh không chút khách khí, trực tiếp đánh ra.
Ầm… Quyền phong gào thét, chưởng ấn đánh xuống.
Lúc này hai người không nói hai lời, trong nháy mắt đối mặt.
Quyền phong vào thời khắc này đụng với chưởng ấn.
Linh khí chưởng ấn tán loạn.
Linh thức quyền phong biến mất.