“Thanh Tư Nguyên, ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”
Thanh Ứng Nguyên quát lên: “Ngươi đang nói xấu thập nhất trưởng lão, là tội lớn đấy!”
Bốp...
Nhưng Thanh Ứng Nguyên vừa nói xong, Ôn Hiến Chi đã lập tức vung quyền đánh tới.
Sắc mặt Thanh Ứng Nguyên tái mét, phun ra từng ngụm máu tươi, đôi mắt gần như là muốn long ra ngoài.
“Ta đã bảo hai các ngươi câm mồm mà”.
Trong nháy mắt, Ôn Hiến Chi nhìn Thanh Tư Nguyên :”Ngươi có chắc chắn là thập nhất trưởng lão Thanh Tử Thu không?”
“Sao lại không chắc chắn cho được?”
Thanh Tư Nguyên nhìn Ôn Hiến Chi, run rẩy nói: “Phu nhân ta đã bị bọn chúng dằn vặt đến chết ngay trước mặt ta... Còn ta...”, Thanh Tư Nguyên nói đến đây, tự xé rách áo của mình.
Lồng ngực lộ ra.
Lúc này, chỉ thấy một vết ấn màu đỏ đen hình con bọ cạp nằm chính giữa lồng ngực Thanh Tư Nguyên.
“Đây là cổ mà bọn chúng hạ ta!”
Thanh Tư Nguyên khẽ nói: “Ta không sợ chết, nhưng nếu ta chết, chúng sẽ dần dần tiêu diệt Thanh phủ, giết các con của ta, ta không có cách nào...”, nước mắt Thanh Tư Nguyên tuôn đầy mặt.
Toàn bộ những bất đắc dĩ, những đau đớn của thời gian quan lúc này cứ thế tuôn ra.
“Cha...”
“Gia gia...”
Nhất thời, Thanh Phong Động, Thanh Vũ Tĩnh, Thanh Lôi Chấn, Thanh Tiểu Liễu cùng những con cháu Thanh gia khác đều kinh hãi.
Bọn họ không hề biết đến chuyện này.
Thanh Tư Nguyên nhìn Ôn Hiến Chi và Tần Ninh, chắp tay nói: “Tư Nguyên đã già, chỉ mong bình an yên ổn sống qua ngày mà thôi. Gặp được hai người trước khi chết, Tư Nguyên thỏa mãn vô cùng, ông trời không bạc với ta, cho nên không có gì để tiếc nuối”.
“Ta... Ta biết Tần công tử và Hiến Chi đại ca coi ta là bạn, đối đãi với ta cực tốt, nhưng ta cũng không muốn để hai người biết chuyện, rồi nhìn ta chết đi... đau đớn trong lòng...”
Ôn Hiến Chi nhìn vết ấn trong lồng ngực Thanh Tư Nguyên kia, tức giận vô cùng.
“Thời Thanh Trúc đang làm cái quái gì vậy?”
Ôn Hiến Chi phẫn nộ quát lên.
Thanh Tư Nguyên vội vàng nói: “Hiến Chi đại ca, đừng trách chủ thượng, chủ thượng trăm công ngàn việc...”