Sắc mặt Giang Du Khải cũng rất khó coi.
Lần này đã làm lớn chuyện rồi!
Đường Mặc, tộc trưởng bây giờ của nhà họ Đường, một vị cường giả Thánh Hoàng.
Trong lòng Đường Mặc cảm thấy như đang rỉ máu.
Ông ta đang thảo luận về chuyện Đại Võ Tài lần này với mười mấy vị trưởng lão của nhà họ Đường, đột nhiên cảm thấy được sức sống của con trai đã biến mất, cho nên mới tìm đến.
Thế nhưng lại nhìn thấy thi thể của con trai mình.
Nhà họ Đường tốn rất nhiều công sức mới bồi dưỡng ra được Đường Dục, mà Đường Dục cũng không chịu thua kém, tuổi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Nhà họ Đường có Đường Dục, sau này chắc chắn sẽ không kém cỏi.
Bây giờ Đường Dục chết rồi, chết một cách khó hiểu.
Giờ phút này, Đường Mặc bỗng nhiên quay lại nhìn đám người giữa sân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giang Du Khải.
"Giang Du Khải!"
Đường Mặc quát khẽ: "Sao con trai ta lại chết? Ngươi ở chỗ này, sao con trai ta lại chết được?"
Câu hỏi này khiến cho Giang Du Khải không biết đáp lại như thế nào.
Chỉ là cả người Đường Mặc bắn ra khí thế mạnh mẽ khiến cho Giang Du Khải cảm thấy vô cùng áp lực.
Tộc trưởng của sáu gia tộc lớn đều là Thánh Hoàng đỉnh cao, Giang Du Khải hiện nay mới chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng tứ văn thôi.
Trong sáu vị tộc trưởng, yếu nhất chính là tộc trưởng Giang Hồng Nhạc của nhà họ Giang, nhưng cũng là cảnh giới Thánh Hoàng thất văn.
"Ngươi nói đi!"
Đường Mặc run rẩy chất vấn giống như điên cuồng.
"Đường Mặc thúc thúc!"
Chỉ là một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
Thần Vũ đi đến chỗ mấy vị trưởng lão nhà họ Đường, sau khi xác định mình được an toàn mới nói: "Ta biết!"
"Nói đi! Thần Vũ!"
Đường Mặc vội vàng nói.
"Đường Mặc thúc thúc, ngươi phải bảo đảm an toàn của ta, ta lo lắng có người sẽ giết ta diệt khẩu!", Thần Vũ e ngại nói.
"Ai dám!"
Đường Mặc liền rít lên một tiếng.
Ngay lập tức, toàn bộ sơn cốc đều bị khí tức mạnh mẽ bao phủ.
Tất cả mọi người đều cảm giác được uy áp Thánh Hoàng kinh khủng, gần như khiến người ta ngạt thở.
Cảnh giới Thánh Vương có hồn áp cái thế.