Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trơ mắt bảy thanh đao kiếm đều chém lên người Tần Ninh, nhưng hắn vẫn không né không tránh, chỉ lấy thân thể của mình chống cự lại công kích của bảy thanh đao kiếm.

“Ngọc Tiên đỉnh phong!”

Sắc mặt Lữ Mông trắng bệch, liền nói ngay: “Rút lui!”

Ngọc Tiên đỉnh phong, làm sao bảy người bọn họ có thể đối phó được?

“Quấy rầy ta tu hành, nhìn thấy ta tỉnh lại còn muốn giết ta, bây giờ nói đi là đi?”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt, hào quang ngưng tụ.

Một quyền tung ra.

Một thanh niên chạy chậm nhất trực tiếp bị quyền ảnh của Tần Ninh xuyên qua lồng ngực, liên tục kêu thảm thiết, cả người nổ tung ầm một tiếng.

Đã chết! Một quyền nổ tung!”A...”, sáu người tính cả Lữ Mông ở bên trong lập tức bị dọa choáng váng, hoàn toàn không dám ở lại, trực tiếp chạy như bay ra.

Cả người Tần Ninh hóa thành một tàn ảnh, trong khoảnh khắc đã đuổi theo những tên còn lại, trực tiếp biến bàn tay thành đao, chém ngang xuống.

Ầm! Người thứ hai chết.

“Trốn! Tách ra trốn, tách ra trốn!”

Lữ Mông nhìn bốn người còn lại, rít gào nói.

Năm bóng người lập tức chạy như bay về những hướng khác nhau.

“Hừ!”

Giờ phút này Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, bàn tay đột nhiên vung lên về phía năm phương hướng, rồi sau đó từ từ hạ xuống.

Ầm ầm ầm... Trong nháy mắt, năm bóng người ở năm phương hướng cách Tần Ninh hơn mười dặm đều bị một lực lượng khổng lồ làm cho sợ hãi, cả người lún xuống đất.

Bốn người trong đó trực tiếp chết.

Lữ Mông có thực lực cực mạnh, miễn cưỡng chống đỡ được, máu tươi chảy ồ ạt ra khỏi miệng.

Một bóng người đứng trước mặt hắn ta.

“Cảm giác như thế nào?”

Tần Ninh cúi người nhìn Lữ Mông, thản nhiên nói: “Ta mới chỉ nhập định mấy canh giờ, các ngươi lại đến quấy rầy ta?

Quấy rầy ta thì thôi, nhìn thấy ta thức tỉnh, lại còn muốn giết ta?”

“Bây giờ đã biết sai chưa?”

Lữ Mông nghe nói như thế, há miệng thở dốc, máu tươi chảy ồ ạt ra khỏi miệng, vẻ mặt cầu xin nói: “Biết... Đã biết rồi...”

Tần Ninh vừa lòng gật đầu: “Biết sai là tốt rồi, biết sai có thể sửa, đây chính là đức tính tốt!”

Nghe được lời này của Tần Ninh, ánh mắt Lữ Mông sáng ngời.

Nhưng ngay sau đó, Tần Ninh đã trực tiếp dẫm xuống một cái.

Ầm! Đầu của Lữ Mông nổ tung giống như quả dâu tây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK