Rìu Trảm Thần trong tay lại một lần nữa bổ ra…
Phụt…
Máu tươi phun trào, một cái đầu lâu bay lên trời.
“Ha ha…”
Thạch Cảm Đương lúc này ha ha cười lớn nói: “Hôm nay lão tử cảnh giới Sinh Tử tam kiếp chém cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp!”
“Đại lục Vạn Thiên này, thiên kiêu đệ nhất đương thời là sư tôn Tần Ninh ta, thiên kiêu đệ nhị chính là Thạch Cảm Đương ta, ha ha…”
Bụp…
Lời vừa dứt, Thạch Cảm Đương quỳ một chân trên đất, máu tươi ở ngực phun ra tí tách.
Trương Minh Ngọc đúng là bị hắn ta chém chết, nhưng một kiếm của thằng nhãi kia cũng gần như xuyên thủng ngực của hắn ta.
Soạt soạt soạt…
Nhất thời mười mấy thân ảnh lúc này vây giết đi lên.
Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, búa rìu trong tay vẫn nắm chặt.
Đoàng đoàng đoàng...
Nhẹ nhàng vung lên.
Bốn phía, mười mấy thân ảnh cơ thể đột nhiên nổ bể ra, hóa thành sương máu.
Thạch Cảm Đương nhìn búa rìu trong tay mình.
“Ta mạnh như vậy à?”
“Nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói vang lên bên tai.
“Sư tôn!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Thạch Cảm Đương toét miệng cười một tiếng: “Lợi hại không?”
“Cũng được, chưa cho ta mất thể diện”.
Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng, một vết kiếm ở ngực giống như cắt thân thể hắn.
“Tịnh Ma châu đâu?”
“Ăn hết rồi!”, Thạch Cảm Đương gãi đầu một cái.
“…”
Ngón tay Tần Ninh điểm nhẹ lên cơ thể Thạch Cảm Đương.
Từng khí mộc linh lúc này trượt vào vết thương của Thạch Cảm Đương.
Dần dần vết máu đáng sợ chỗ ngực của Thạch Cảm Đương khép lại, máu tươi không chảy ra nữa.
“Bồi dưỡng mười ngày nửa tháng trước đi!”
“Dạ!”
Thạch Cảm Đương cười hắc hắc.
Lúc này, hơn hai mươi Thanh Giáp Vệ còn sống lần lượt muốn chạy.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt một người cũng không bỏ qua.
Hai người Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư dần dần đi tới.
Hai người giờ phút này nhìn cũng không dễ chịu.
“Sư tôn”.
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng thở phào.
Hắn ta còn tưởng rằng Tần Ninh đã chết thật.