Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lừa sư phụ ta à?

Ngươi cũng không nhìn xem chính ngươi có mấy cái mạng!"

Bóng người kia đứng ở nơi đó, tùy ý liều lĩnh càn rỡ cười to.

Mà lúc này, Tần Ninh nhìn dáng người khỏe mạnh, tiếng cười điên cuồng quen thuộc kia, khóe miệng không tự chủ được mà nâng lên, mỉm cười cũng dần dần biến thành tiếng cười to cởi mở.

"Đệ tử Thạch Cảm Đương bái kiến sư phụ!"

Lúc này Thạch Cảm Đương vô cùng vui vẻ, quỳ một chân trên đất từ xa.

"Tới đây để ta xem một chút”.

Tần Ninh cười ha hả nói.

Thạch Cảm Đương đứng dậy, muốn bay đến trước mặt Tần Ninh.

Nhưng Thạch Cảm Đương còn chưa kịp bay lên, một luồng gió lạnh cực lớn đã xuất hiện sau lưng, đánh bay hắn ta, cuốn lên trời cao, biến mất không thấy.

"Chim ngốc, ông đây...”, Thạch Cảm Đương còn chưa nói hết đã biến mất rồi.

Nhưng một con chim đại bàng cầm đầu mười mấy con đại bàng màu trắng kia lại cuốn theo gió lớn, bay vùn vụt đến bên người Tần Ninh, trong nháy mắt dừng lại, một đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn hắn, trong miệng lại phát ra những tiếng ríu rít vô cùng mừng rỡ.

"Vân Thượng...”, Tần Ninh nhìn con Bắc Tuyết Vân Bằng oai phong đẹp đẽ, toàn thân trắng tinh trước mắt, cũng rất kinh ngạc.

"Đúng là hiếm thấy, ngươi lại có thể nhận ra ta đầu tiên?"

Bắc Tuyết Vân Bằng kia thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành cao hơn một trượng, bay lơ lửng ở trước mặt Tần Ninh, thân mật dụi đầu vào vai hắn.

Thậm chí Vân Bằng còn mở một cái cánh của mình ra, chỉ thấy dưới cánh xuất hiện từng vết thương, Vân Bằng chĩa mỏ về phía vết thương.

"Ngươi nói là vết thương trên người đã sớm khỏi rồi đúng không?"

Lúc này Tần Ninh đưa tay ra, Vân Bằng lập tức đặt đầu ở dưới lòng bàn tay hắn, cơ thể cũng dán vào người hắn cọ cọ, sau đó đẩy Tần Ninh leo lên trên lưng mình.

"Vân Thượng, bây giờ ngươi vẫn chưa thể nói chuyện sao?"

Tần Ninh không nhịn được cười nói.

Bắc Tuyết Vân Bằng gật đầu một cái.

Hắn tùy tiện nói: "Không thể nói chuyện cũng không sao, ta vẫn có thể hiểu được ý ngươi”.

Bắc Tuyết Vân Bằng mừng rỡ gật đầu.

Mà lúc này, bóng người Thạch Cảm Đương từ trên trời rơi xuống, suýt nữa ngã nhào xuống đất, nhìn về phía Vân Bằng, mắng: "Ông đây giết chết ngươi tin không?

Nhị sư huynh, xử nó!"

Ôn Hiến Chi đứng ở một bên thấy một màn này, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

"Nhị sư huynh, ngươi làm sao thế?

Xử nó đi, ngươi không phải ngự thú sư sao?"

Thạch Cảm Đương không ngừng kêu gào.

Ôn Hiến Chi thầm mắng trong lòng.

Hắn ta mới là cảnh giới thất biến, Vân Thượng này ít nhất cũng phải là cửu biến rồi chứ?


Xử nó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK