Cho dù sư tôn không phải đỉnh phong thì cũng có thể chém giết Thánh Đế viên mãn là Liễu Thông Nguyên.
“Nếu ngươi có thể đỡ một kiếm của ta, ta sẽ cho ngươi bình yên rời đi”.
“Nhưng nếu không, ngươi chết, Thông Thiên tông diệt, Liễu gia vong”.
Giọng nói của Tần Ninh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lời nói lại giống như ẩn chứa ma lực làm người ta kiêng dè.
Liễu Thông Nguyên càng không dám khinh thường.
Người này là ai chứ?
Thanh Vân Kiếm Đế năm xưa.
Nhân vật cái thế một thời.
Mạnh như vậy, dù không phải đỉnh phong thì cũng đủ để làm y phải kiêng dè.
Tần Ninh lạnh nhạt nâng kiếm lên, vung ra một kiếm.
Kiếm này khiến người ta cảm giác vô cùng đơn giản, giống như Tần Ninh chỉ tùy ý đánh ra.
Dao động khủng bố triệt để tràn ngập khắp nơi.
Trong nháy mắt, Liễu Thông Nguyên chỉ thấy xung quanh đất trời như bị chia cắt.
Mà trước mắt hắn ta chỉ có một kiếm.
Chỉ có bàn tay của Tần Ninh huy động, vạch ra một kiếm.
Liễu Thông Nguyên không nói hai lời, nắm chặt hai tay.
“Tán hồn phong thiên, thiên địa băng quỳ!”
Nhất thời, Liễu Thông Nguyên ngưng tụ ra một luồng thánh lực khủng bố, giống như muốn càn quét toàn bộ thiên địa.
Khí tức mạnh mẽ làm người ta sợ hãi.
Liễu Thông Nguyên là Thánh Đế viên mãn, những năm qua một mực ẩn giấu, hoạt động khắp thập đại thánh vực.
Thực lực của y là không thể nghi ngờ.
Nếu không thì đã sớm bị thập đại Thánh Đế phát hiện ra rồi.
Lần trước đánh lén Thời Thanh Trúc là do y làm, tuy không giết được Thời Thanh Trúc nhưng Thời Thanh Trúc cũng không thể biết y là ai.
Nhưng lần này lại đối mặt Tần Ninh.
Tần Ninh kiến thức rộng rãi.
Hơi bất cẩn liền bị Tần Ninh phát giác.