Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lập tức, bốn bóng người nhanh chóng lao ra.

Hai người còn lại cũng vây giết Nguyên Thanh Hạm.

Tần Ninh nhìn bốn người kia đánh tới, sắc mặt không chút thay đổi.

“Cũng quá là khinh thường người khác rồi, nếu như muốn bước vào trong Ly Tâm phủ thì Thánh Nhân đánh úp may ra còn có cơ hội”.

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt hai tay, quyền mang ẩn chứa từng luồng sức mạnh.

Một tiếng ầm vang lên.

“Giết!”

Một tiếng quát khẽ truyền đến.

“Dương Long Quyền!”

“Kim Long Quyền!”

Mỗi tay Tần Ninh thi triển một bộ quyền pháp, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn.

Binh binh…Bốn bóng người kia lập tức lùi về sau.

“Kế hoạch có biến, rút!”

Giờ phút này, bốn người kia không khỏi sợ hãi.

Không phải nói bên trong Ly Tâm phủ này Nguyên Thanh Hạm là người mạnh nhất, Hư Thánh tầng mười sao?

Sao tự nhiên lại nhảy ra một Tần Ninh bá đạo như thế này? Sắc mặt của hai người còn lại cũng thay đổi.

Bốn đấu một, vậy mà lại bị đánh lui.

Phải rút thôi.

Bọn họ tập kích bất ngờ, cần chú ý đánh nhanh thắng nhanh, dù sao thì nếu chậm trễ, khi Nguyên gia phản ứng lại, bọn họ sẽ không thể nào chạy thoát.

Bốn bóng người tụ lại trong nháy mắt rồi sau đó chạy như bay rời đi.

“Đến thì cũng đã đến rồi, chạy cái gì mà chạy!”

Lúc này, một người cười ha ha bước ra.

Khoảng cách giữa mỗi bước di chuyển của người kia ước chừng nghìn mét.

Từng luồng sức mạnh cường đại, bá đạo phô bày ra.

Khí tức mạnh mẽ dữ dội cũng phóng thích ra bên ngoài.

Giờ phút này, bốn người kia như bị vây trong vũng bùn, không thể nào động đậy.

“Dám ám sát Tần Ninh công tử của ta, các ngươi quả thực là muốn chết”.

Phía trên đình viện, một dáng người xuất hiện, người nọ mặc trang phục đạo sĩ lộn xộn, tóc dài rối tung, khuôn mặt lấm lem.

Đúng là Lăng Loạn đạo nhân! Hiện tại, bốn người kia bị trói buộc, căn bản là không thể nào thoát ra.

Mà đúng lúc này, một bóng người xé gió mà đến, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

“Tần công tử, không sao chứ?”

Nhìn lại người vừa đến, đúng thật là Ly Tâm Lăng.

“Hửm?”

Lăng Loạn đạo nhân cũng ngẩn người nhìn về phía Ly Tâm Lăng.

“Nhiều ngày không gặp, vậy mà bên người Tần Ninh công tử còn có Thánh Nhân bảo vệ?”

Lăng Loạn đạo nhân không nhịn được cười nói: “Vô cùng kỳ diệu, vô cùng kỳ diệu, nhưng mà…hình như năng lực của người này có chút kém cỏi”.

Ly Tâm Lăng cũng cẩn thận nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân.

“Ngươi là ai?”

Nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân cười ha ha nói: “Lão phu cứu Tần công tử, ngươi còn chất vấn ta?”

Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ta không cần ngươi đến cứu!”

Nghe vậy, gương mặt già nua của Lăng Loạn đạo nhân bỗng chốc đỏ lên.

“Khụ khụ…”

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân nói tiếp: “Đã đến đây từ sớm nhưng lại không ra tay mà trốn ở nơi nào đó xem náo nhiệt, ngươi như thế này cũng được xem như là cứu ta sao?”

Lời này vừa nói ra, Lăng Loạn đạo nhân lại xấu hổ cười trừ.

Tần Ninh lười để ý tới, hắn nhìn về phía Nguyên Thanh Hạm nói: “Gọi người Nguyên gia đến đây đi, áp giải sáu người này về, với thủ đoạn của Nguyên gia các ngươi, hẳn là biết nên điều tra như thế nào!”

“Được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK