Lúc này, bên ngoài lầu các.
Nguyên Sơ Liễu nhìn thấy cánh cửa mở ra.
Có điều, người đi ra đầu tiên không phải sư tôn, mà là Tần Ninh.
Tần Ninh chắp tay sau lưng, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như trước.
Dường như lúc nào hắn cũng như vậy, ngay cả khi Thu Minh Anh có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng chín muốn giết chết hắn, hắn vẫn cứ như thế.
Người như vậy, rất dễ khơi dậy sự tò mò của người khác.
Hồng Phù Dung đi theo Tần Ninh ra ngoài.
“Sư tôn”.
Nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Hồng Phù Dung, trong lòng Nguyên Sơ Liễu kinh hãi.
“Sư tôn, người làm sao vậy?”
Nguyên Sơ Liễu lo lắng nói.
“Không sao”.
Hồng Phù Dung cười nói: “Âm ma trong lòng đã được giải trừ, sư tôn đã không còn gì đáng ngại!”
Nhìn về phía Tần Ninh, Hồng Phù Dung lại nói: “Liễu Nhi, vị Tần công tử này đã chữa khỏi thương thế trong cơ thể sư tôn, kể từ hôm nay, Tần công tử chính là khách quý của Phù Dung lâu chúng ta, không được chậm trễ, hiểu chưa?”
Đã trị liệu tốt rồi?
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Sơ Liễu nhìn về phía Tần Ninh, mang theo sự kinh ngạc tột cùng.
Mà trong ánh mắt kinh ngạc đó còn ẩn chứa sự sùng bái, kính trọng.
Là con gái, Thời Thanh Trúc tinh tế cảm nhận được biến hoá trong đôi mắt của Nguyên Sơ Liễu.
Không ổn.
Việc lớn không ổn rồi.
Thời Thanh Trúc cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn.
Đầu tiên là Dược Thập, mặc dù vẻ ngoài có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn không che đi được sự xinh đẹp vốn có, nhan sắc vô cùng động lòng người.
Sau đó lại đến người phụ nữ trưởng thành, đầy đặn Hồng Phù Dung kia.
Bây giờ lại thêm một Nguyên Sơ Liễu tao nhã, không màng danh lợi.
Những người phụ nữ này…có vấn đề.
Mỗi một người đều ham muốn sắc đẹp của phu quân nàng, khiến cho phu nhân chân chính như nàng cảm nhận được uy hiếp lớn! Lúc này, Tần Ninh đảo mắt khắp trong ngoài sơn cốc.