Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa nói xong, Tần Ninh cũng không nhìn mấy người nữa mà quay người nhìn về phía núi lửa nơi xa.

“Đi thôi!”

Bóng người lóe lên, lao vút lên trên không, Tần Ninh đã xâm nhập vào trong núi lửa.

Năm người Lăng Loạn đạo nhân, Hiên Viên Hương Nhi, Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận cũng lần lượt đuổi theo.

Cho tới giờ phút này, hai người Vũ Hãn Đông và Thanh Chiết Phong mới cảm thấy cảm giác đè nén khiến người ta khó mà hô hấp kia đã dần dần biến mất.

Đây chính là Tần Ninh! Quá kinh khủng.

Tên này mang đến cho bọn họ một cảm giác quá kinh khủng.

Chỉ là đã chậm trễ nửa ngày ở đây rồi mới đuổi theo Kỷ Phác, còn đuổi được nữa sao?

Kỷ Phác là cường giả Địa Thánh, một khi đã tiến vào bên trong núi lửa, muốn che giấu tung tích còn không đơn giản sao?

Bị Tần Ninh gây ra huyên náo như thế, lúc này các thế lực khắp nơi đều cảm thấy vô cùng áp lực.

Tông chủ Nhan Chân Dương của Thái Cực tông không nói gì, chỉ dẫn theo đệ tử trong tông môn đi vào bên trong núi lửa.

Giữa núi lửa, dung nham không ngừng phun trào khiến mặt đất toàn là dung nham, giống như núi lửa đang đứng sừng sững ở trên mặt biển, chỉ là biển này lại là biển dung nham.

Mọi người đều phải bay trên không, cho dù có rơi xuống đất cũng chỉ có thể rơi vào những nơi không có dung nham trong núi lửa.

Giờ phút này, năm người Tần Ninh đáp xuống dưới chân núi lửa.

Nhìn một cái, bốn phía đều là dung nham, thỉnh thoảng còn nổi lên những bọt khí nóng rực, nhìn qua vô cùng kinh khủng, nhưng cũng có một chút cảm giác đẹp đẽ khác.

Lúc này Tần Ninh tập trung đưa mắt nhìn xung quanh.

“Kỷ Phác kia là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, chỉ sợ muốn đuổi theo cũng không dễ dàng như vậy”.

Lăng Loạn đạo nhân chậm rãi nói: “Xung quanh dãy núi ở đây tràn đầy hơi lửa nóng bức, cũng có hiệu quả che dấu nhất định với khí tức của người ta”.

Tần Ninh lại cười nói: “Dù sao đã đuổi đến rồi, không sợ”.

Dương Thanh Vân chậm rãi nói: “Sư tôn không muốn giết Kỷ Phác, ít nhất là bây giờ không muốn, mà muốn dùng Kỷ Phác để dụ Vấn tiên sinh đứng sau ra ư?”

“Ừm!”

“Chỉ sợ Vấn tiên sinh kia sẽ không dễ dàng xuất hiện, hơn nữa trước đó sư tôn đã từng nhìn thấy Vấn tiên sinh ra tay phá hỏng việc sư tôn dẫn chúng con phi thăng đến thế giới Cửu Thiên, vậy Vấn tiên sinh kia phải có thực lực không kém chứ?”

“Chắc cũng là một vị cường giả Địa Thánh”.

Cường giả Địa Thánh! Mấy người nghe vậy, sắc mặt đều nghiêm túc hẳn lên.

Hạ Tam Thiên.

Hóa Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh.

Hóa Thánh mười tầng.

Hư Thánh bảy tầng.

Thánh Nhân ba hồn cảnh.

Địa Thánh bảy phách cảnh.

Có thể đến cảnh giới Địa Thánh, hiển nhiên đúng là gánh được hai chữ cường giả! Thánh Nhân ngưng tụ ra ba hồn.

Địa Thánh ngưng tụ ra bảy phách.

Bây giờ Kỷ Phác đang ở Địa Thánh, phía sau không có người nâng đỡ mới là lạ.

Vấn tiên sinh.

Hiện tại Tần Ninh cũng chỉ biết được cái tên này thôi.

Cho nên Tần Ninh cần đánh nhau với Vấn tiên sinh, chỉ cần đánh nhau thì hắn sẽ có thể lấy được thêm một chút tin tức.

Chỉ là không biết Vấn tiên sinh kia có thể xuất hiện hay không.

Ít nhất đứng sau lưng cha con Kỷ Phác Kỷ Uyên vài vạn năm để chuẩn bị cho âm mưu nào đó, không có khả năng sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy đi?

Nhưng biến cố xuất hiện trong núi lửa Cực Địa này cũng có vẻ rất tốt.

“Ai cũng nói trong núi lửa Cực Địa này phun ra dung nham, sẽ xuất hiện bốn tòa thiên cung, thế nhưng... ngọn núi lửa này lan ra hàng trăm dặm, nơi nào cũng là dung nham bao trùm, thiên cung ở đâu được?”

Tiên Vô Tận nhìn bốn phía, không nhịn được nói: “Hơn nữa dãy núi lửa này mọc lên cũng vô cùng kỳ quái!”


Tần Ninh gật đầu, đúng là rất kỳ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK