Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, Dương Tử Nghiệp nhìn thấy Thạch Cảm Đương cũng hơi ngây ra.

“Ngươi... Thật sự là Thạch thúc thúc? Làm sao... Làm sao lại trẻ như vậy?”

Dương Tử Nghiệp không dám tin.

Lúc trước Thạch Cảm Đương đâu có trẻ thế này.

“Đây là biện pháp của sư công ngươi, bây giờ nhìn tên nhóc này chỉ có hơn ba mươi tuổi, cảm giác cha ngươi còn già hơn, nếu rảnh rỗi không chuyện gì thì phải gần gũi với sư công ngươi hơn một chút!”

Thạch Cảm Đương thật thà dạy bảo.

“Bị người ta bắt tám vạn năm, mỗi ngày đều luyện đi luyện lại, trẻ ra cũng là hiếm thấy, còn không biết xấu hổ nói vậy sao?”

Một giọng nói lười biếng vang lên.

“Sư tôn!”

“Sư công!”

Một bóng người xông tới.

Chính là Dương Tử Nghiệp.

Dương Tử Nghiệp nhìn thấy Tần Ninh thì vô cùng kích động.

Ông ta chỉ gặp Tần Ninh từ khi còn nhỏ.

Lúc đó Tần Ninh đã mạnh đến mức nổi tiếng khắp đại lục Vạn Thiên rồi.

Đây mới là phong thái của kẻ mạnh.

“Tiểu Tử Nghiệp?”

Tần Ninh nhìn về phía Dương Tử Nghiệp, không nhịn được nói: “Chỉ chớp mắt mà ngươi cũng đã trưởng thành”.

“Sao chỉ có mỗi trưởng thành được, tên nhóc này còn có hai đứa con xấp xỉ tuổi của sư tôn bây giờ đấy”.

“Ồ?”

Tần Ninh cười nói: “Ở đâu?”

Nói đến đây, Dương Tử Nghiệp lại quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.

“Sư công, Tử Nghiệp van cầu người hãy cứu con của ta”.

Lúc này vẻ mặt Dương Tử Nghiệp rất đau khổ, nói: “Ta chỉ có một trai một gái, con trai Dương Phong Hoa, con gái Dương Vũ Huyên”.

“Vốn dĩ ta nghe mệnh lệnh của phụ thân trấn giữ Nam Ninh các nhiều năm như vậy mà vẫn không có vấn đề gì”.

“Thế nhưng mấy năm gần đây, đứa bé Phong Hoa kia không biết xảy ra vấn đề gì mà cả người lại xuất hiện vảy màu đen, hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian lại phun ra máu đen!”

“Mấy năm nay, bởi vì Thanh Ninh các hùng hậu mới có thể kéo dài tính mạng, nhưng bây giờ đã không không thể kiên trì nổi nữa…”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhướng mày.

Vảy đen, máu đen...

Tần Ninh mở miệng nói: “Ngươi đừng gấp, dẫn ta đi xem một chút đã!”

“Vâng!”

Trên đường đi, Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân.

“Tại sao không nói là cháu của ngươi vậy?”

Dương Thanh Vân khổ sở nói: “Mấy ngày nay sư tôn bận rộn bế quan, bên trong Thanh Ninh các cũng rối bời, chưa kịp nói”.

“Tên nhóc này…”

Tần Ninh cười mắng một câu.

Hắn biết Thanh Vân không muốn thêm phiền phức.

Tên nhóc này vẫn luôn như thế.


“Lần sau còn dám như thế là ta sẽ đánh gãy chân ngươi”, Tần Ninh quát lớn: “Tử Hiên và Tử Nghiệp đều là con trai ngươi, khi còn bé cũng đã được ta dạy bảo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK