Sư Ngao Thú bỗng chen vào: "Hắn ta bảo là không thể!"
"Câu này không cần phiên dịch!", Giản Bác hạn hán lời, nói: "Chúng ta nghe được hiểu được".
Lúc này, Tần Ninh lại nói: "Thực lực của Dịch Bình Xuyên là cảnh giới Thánh Vương nhỉ?"
"Phải!"
"Dạo trước, đám Giản Bác nói với ta rằng tìm được ngươi là có thể tìm được Dịch Bình Xuyên, theo đó sẽ tìm được ba người Đường Minh, Y Linh Chỉ và Hạo Thiên..."
Địch Nguyên nhìn vào ba người, ôm chặt thánh đao của mình, mãi một lúc lâu sau mới nói được một chữ: "Nhảm!"
Hắn ta vừa thốt ra chữ đó, cả đám đầu ngơ ngác.
Giản Bác không nhịn được bèn bảo Sư Ngao Thú: "Phiên dịch đi nào, tiểu sư tử".
"Hắn ta bảo ba người các người ăn nói vớ vẩn, đến cái này mà nghe không hiểu à?"
Sư Ngao Thú cũng lười nói chuyện với cả đám.
"Địch Nguyên sư huynh, ngươi sai rồi, chúng ta không nói vớ vẩn", Tấn Triết vội vàng nói: "Ngươi và Dịch sư huynh chỉ cách nhau một thế hệ, tính ra khá thân quen với nhau, còn chúng ta lại không thân với Dịch sư huynh..."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
"Ngươi là Thiên Thánh thập phẩm, còn Dịch sư huynh mới bước vào cảnh giới Thánh Vương chưa được bao lâu, hai người chẳng phải vừa hay là ngưu tầm ngưu mã tầm mã hay sao!"
Địch Nguyên nhìn ba người, cả buổi mới nghẹn ra được một chữ: "Cút!"
"Hắn ta bảo các ngươi cút đi!", Sư Ngao Thú phiên dịch.
"Câm miệng, câu này không cần ngươi phiên dịch!", Giản Bác tức tối nói.
Một người một thú này quả thức khiến người ta tức chết mà.
Một tên đầu đất không muốn nói nhiều thêm một chữ, một tên thì miệng lải nhải không ngừng nghỉ.
"Về Thánh Thú tông rồi nói tiếp".
Lúc này, Tần Ninh chau mày, bất đắc dĩ nói.
"Phong Vô Cực".
Tần Ninh mở miệng nói: "Tìm giúp ta vài người".
Cả bốn người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh và Dịch Bình Xuyên đều ở cảnh giới Thánh Vương, thực lực không hề tầm thường, mà thủ đoạn thăm dò tin tức của Phong Vô Cực lại không nhanh nhạy như năm xưa.
Giờ mà đi tìm Thánh Vương có lẽ hơi vất vả.
Nhưng có lẽ có vài người có thể tìm được.
"Mời Tần công tử nói, đừng ngại".
Tần Ninh nghe vậy, gật đầu nói: "Là Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Tiên Hàm và Lý Nhàn Ngư, ta đã vẽ tranh chân dung của cả năm người vào trong cuốn trục này rồi, ngươi nghe ngóng thử xem".
"Nhớ kỹ là đừng làm ầm ĩ lên".
Lúc này, Phong Vô Cực cầm lấy cuốn trục, từ từ mở ra xem.
Chỉ thấy từng người được ngưng tụ từ thánh lực dần hiện lên trước mặt bọn họ, trông rất sống động.
"Ôi, mỹ nhân!"
Hai mắt Tấn Triết sáng ngời thốt lên.
"Nhìn đẹp không?"
Tần Ninh bình thản nói: "Hai người này là phu nhân của ta, còn đây là em gái của ta!"
Tấn Triết nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên lúng túng: "Phu nhân của tổ sư thúc tất nhiên chính là bậc bề trên của chúng ta, chẳng hay... em gái của tổ sư thúc... đã lập gia đình hay chưa?"
Nghe hắn ta nói thế, sắc mặt ba người Địch Nguyên, Giản Bác và Nhan Như Họa khá kỳ lạ.
"Đồ vô liêm sỉ!"
"Mặt dày!"
"Hèn!"
Tấn Triết nghe bọn họ nói thế, nhưng chẳng thèm quan tâm.
Cốc Tân Nguyệt tao nhã, Diệp Viên Viên lạnh lùng, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, ai nấy đều rất có khí chất.
Còn U Tiêu Tiêu lại có chút gì đó ngọt ngào, hoạt bát như tinh linh.