Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Thanh Hạm, cô sao vậy? Sao chẳng có chút tinh thần nào thế?"

"A?"

Nguyên Thanh Hạm ngẩn người nói: "Không có gì... Không có gì...", cô giá kia lại cười nói: "Đại Nhật sơn chúng ta lần này xuất hiện vô số nhân tài nhỉ. Trước kia làm gì có nghe nói đến Tần Ninh sư huynh kia đâu, sư huynh đó giỏi thật đấy, mà Vân Sương Nhi sư tỷ cũng giỏi..."

Nguyên Thanh Hạm nghe vậy thì cảm xúc lẫn lộn.

Tần Ninh! Nàng ta biết! Lúc ở thành Vạn Ma, Tần Ninh giúp Nguyên gia một chuyện lớn.

Thế nhưng nàng ta không ngờ lại gặp hắn ở đây. Ban đầu, nàng ta còn tưởng là trùng tên.

Thế nhưng khi nhìn thấy bóng người trên võ trường, nàng ta đã xác định chính là Tần Ninh.

Nghĩ đến tin tức mấy ngày nay nhận được, Nguyên Thanh Hạm càng thêm kinh ngạc.

Tần Ninh... Bây giờ đã trưởng thành đến mức này rồi?

Cảnh giới còn là Thánh Nhân, thế nhưng là thực lực... lại khiến cho Bảo Vân Kính Địa Thánh tam phách không thể không nhận thua.

Tiềm lực của hắn rốt cuộc đã đến trình độ nào?

Từ khi nàng ta đi theo mẹ bái nhập vào Đại Nhật sơn mới biết Thanh Châu này có bao nhiêu thiên chi kiêu tử.

Ở thành Vạn Ma của đất Vạn Ma, nàng ta được coi là thiên tài.

Nhưng vào Đại Nhật sơn thì lại chẳng khác người thường là mấy.

Mà Tần Ninh... vẫn tài hoa xuất chúng như cũ, dù ở đâu hắn vẫn luôn xuất sắc như vậy.

Hơn nữa, nhìn cô gái có vẻ đẹp tuyệt mỹ, thanh thuần động lòng người bên cạnh hắn... Quả nhiên là trai tài gái sắc!

Chỉ là, Nguyên Thanh Hạm hiểu được.

Nguyên gia và Tần Ninh có quan hệ coi như không tệ, nghe nói Dương Thanh Vân không cùng Tần Ninh rời Nam Vực, nếu như sau này Dương Thanh Vân cần trợ giúp, nàng ta phải nói cho cha dốc hết toàn lực trợ giúp Dương Thanh Vân mới được.

Giờ khắc này, Dương Tam Tuần cùng Hiên Viên Anh trên võ trường đã bắt đầu giao thủ.

Oanh... Một luồng thánh lực bộc phát, võ trường cuồn cuộn bụi mù, hai bóng người va chạm sau một kích, uy lực bá đạo đến cực điểm.

Dương Tam Tuần sử dụng Đại Nhật Thánh Phong Quyết, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

Khoảng thời gian này, hắn ta thỉnh thoảng cũng thỉnh giáo Tần Ninh, lĩnh ngộ từ Tần Ninh không ít.

Cảnh giới không chỉ ổn định mà lực bộc phát cũng tăng cường mấy phần.

Giờ khắc này, mặt trời bộc phát, ánh sáng cực nóng càn quét toàn bộ võ trường.

Hiên Viên Anh thấy cảnh này, sắc mặt nghiêm nghị.

"Tàn Nguyệt Thánh Phẩm Quyết!"

Hiên Viên Anh hét lên, sức mạnh trong cơ thể bộc phát ra.

Trong chốc lát, trước mặt hắn ta ngưng tụ ra một mặt trăng khuyết.

Trăng khuyết cong cong, lung lay theo gió.

Soạt soạt... Trong tích tắc, trăng khuyết va chạm với mặt trời, bộc phát ra ánh nắng và ánh trăng.

Tiếng nổ không ngừng vang lên, ánh nắng lúc này dần dần bị áp chế.

Dương Tam Tuần quyết định rút lui thật nhanh.

Oanh... Ánh trăng óng ánh đã xâm chiếm lấy ánh mặt trời.

Hiên Viên Anh đứng chắp tay, đạm mạc nói: "Tính ngươi thức thời!"

Dương Tam Tuần giờ phút này vẫn còn chưa hết sợ.

Không sai, nếu hắn ta không rút lui nhanh, đến lúc trăng khuyết trải rộng ra, hắn ta có muốn rút lui cũng không được nữa!

"Ngươi không phải đối thủ của ta!"

Hiên Viên Anh thản nhiên nói: "Dù ngươi có đến Địa Thánh tam phách đi nữa".

"Vậy ta cũng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK