"Con cháu kia của ngươi còn so kiếm thuật với ta, không sánh bằng ta nên đã chết, ta lấy được linh uẩn một cách hợp lý!"
Lý Huyền Đạo nhìn người đàn ông phía trước, nói: "Linh uẩn này vốn được chuẩn bị cho con cháu của ngươi, Lý Vân Thăng đúng không?
Đáng tiếc thực lực của hắn ta không bằng ta, đã bị ta đánh bại".
"Nhưng mà tiền bối, là ai đánh thức ngươi, bồi dưỡng thành linh uẩn vậy?"
"Năm đó ngươi chết như thế nào?"
"Sao ngươi lại chắc chắn Lý Vân Thăng chính là đời sau của ngươi?
Nhỡ may trông số con cháu của ngươi có người bị cắm sừng, vậy không phải tự nhiên ngươi bị thua thiệt sao?"
Nghe thấy Lý Huyền Đạo đặt câu hỏi, Lý Vân Hiên nắm chặt hai tay lại, hận không thể đập chết thanh niên trước mắt.
"Chuẩn bị xong chưa!"
Lý Vân Hiên đột nhiên nói.
"Chuẩn bị xong cái gì?"
"Chuẩn bị tiếp nhận lực lượng căn nguyên linh uẩn chưa, lão phu đã không chịu nổi mấy câu hỏi đó của ngươi nữa, lão phu tình nguyện chết sớm một chút!"
"...", Lý Huyền Đạo tiếp tục nói: "Ngươi đừng tức giận, ta chỉ muốn biết là ai bày mưu, ta lo lắng sư tôn ta sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới muốn hỏi được nhiều tin tức từ ngươi hơn".
"Ê, tiền bối, ta không hỏi nữa...", "Ngươi đừng tự mình tan vỡ chứ!"
Chỉ trong phút chốc, bóng người linh uẩn kia đã hóa thành uy lực căn nguyên, dung nhập vào trong cơ thể Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo bất đắc dĩ nói: "Ta tò mò thật mà...", hai mươi vạn năm trước! Lý Vân Hiên, Trung Tam Thiên, Vân Hiên Kiếm Đế một đời.
Đây là một nhân vật cái thế.
Lý Huyền Đạo có thể đi tới nơi này, hoàn toàn khác với Tần Ninh.
Hắn ta đã vượt qua rất nhiều thử thách, cho đến cuối cùng còn suýt nữa chết ở trong tay thanh niên tên là Lý Vân Thăng kia.
Chẳng qua là cho dù Lý Vân Thăng chiếm ưu thế, nhưng Lý Huyền Đạo hắn ta chính là thiên tài kiếm thuật, dựa vào năng lực của mình đã giết được Lý Vân Thăng, khiến cho vị Lý Vân Hiên này không thể không giao linh uẩn cho hắn ta!
"Xem ra, thật sự có người cố ý làm vậy, những linh uẩn này cũng không phải là ai lợi hại sẽ thuộc về người đó, mà là... đã sớm được quyết định rồi".
"Muốn lấy được linh uẩn, trừ khi là người có thiên phú, kiếm thuật thông thiên, nghịch thiên cải mệnh như ta mới có thể tranh đoạt được, chẳng qua là đưa mắt nhìn khắp nơi, trong đám võ giả lần này tiến vào vùng đất thánh táng, trừ sư phụ ra, ai có thể nổi bật hơn ta được chứ?"
Lý Huyền Đạo than thở một tiếng, thản nhiên ngồi tại chỗ, bắt đầu tiếp nhận lực lượng bản nguyên linh uẩn.
Hắn ta là thiên giả nhị luân, lúc này xung quanh thân thể có từng huyết luân dần dần ngưng tụ... Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, đều đi theo con đường của mình.
Trần Nhất Mặc cũng như vậy.
Lúc này Trần Nhất Mặc đang lặng lẽ ngồi trên đỉnh một ngọn núi cao.
Một bộ trường sam màu tím nhạt, phối hợp với đôi mắt buồn bã trông y như thế ngoại cao nhân vậy.
Hắn ta không giống như đến để tranh đoạt truyền thừa linh uẩn, ngược lại giống như một linh uẩn truyền thừa vậy.