Sau đó, anh cũng nằm ở một bên, ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Gió lớn ngoài cửa sổ chập chùng, và trời dần dần bắt đầu mưa.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, trận mưa lớn này mới kết thúc.
Nước hồ như được nước mưa gột rửa, mặt hồ càng thêm trong suốt sạch sẽ.
Nhờ nước mưa gột rửa mà hoa cỏ được trồng trên sân thượng cũng rực rỡ hẳn lên, trong không khí, phảng phất như đều tràn ngập hơi thở tươi mới dễ chịu.
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ngực của người đàn ông, lập tức bị sợ đến nhảy lên.
Nhìn thấy người đàn ông vẫn còn ngủ say, Nguyễn Tri Hạ rất là buồn bực.
Cô nhớ rõ tối hôm qua mình bị anh đè lên mà nhỉ?
Tại sao sau khi tỉnh lại, không chỉ có tư thế thay đổi, mà bọn họ vốn là ngủ ở bên cạnh giường, sao giờ lại ngủ ở giữa giường rồi?
Cô vô thức nhìn về phía chân của người đàn ông.
Chắc không phải là anh ôm cô lên đầu nhỉ?
Dù sao chân của anh cũng không tiện.
Nhưng nếu không phải anh ôm cô lên, vậy thì tại sao cô lại ngủ ở trên giường được chứ?
Chẳng lẽ là cô mộng du bò lên ư?
Được rồi, không quan tâm nó nữa.
Bây giờ, điều càng quan trọng hơn chính là rời khỏi ngực của người đàn ông mới đúng!
Nguyễn Tri Hạ lấy tay đặt trên hông có của người đàn ông ra, chuẩn bị xoay người xuống giường.
Nhưng mà ngay khi cô vừa mới lấy tay của anh ra thì tay anh lại vòng qua một lần nữa.
Ôm lấy eo cô, Tư Mộ Hàn mở mắt ra, nhìn người phụ nữ nào đó muốn rời giường, giọng điệu lười biếng hỏi: "Đi đâu?"
Đầu ở trong lồng ngực cứng rắn của người đàn ông nào đó, có hơi đau một chút.
Cô đưa tay vuốt vuốt cái đầu, liếc mắt: "Đương nhiên là rời giường đi học rồi!"
Nói chuyện thì cứ nói, nhưng có thể buông tay ra được không?
Nói chuyện như vậy rất kỳ lạ đấy!
Bọn họ cũng không phải người yêu, ôm như thế này khiến cô cảm thấy không quá dễ chịu.
"Xin nghỉ đi."
Trong giọng nói trong veo của Tư Mộ Hàn mang theo sự kiên quyết không cho từ chối.
"Anh điên à? Đang yên đang lành tự nhiên xin nghỉ làm gì chứ? Hơn nữa, lần trước tôi đã xin nghỉ hơn một tuần lễ rồi."
Nguyễn Tri Hạ lập tức xù lông.