Nguyễn Tử Nhu vô cùng vui vẻ bước ra khỏi phòng vệ sinh, bước đi như thể mang theo một cơn gió, ngân nga một bài hát nhỏ trong miệng.
Sau khi Nguyễn Tử Nhu rời đi, một người phụ nữ bước ra từ trong góc tối.
Tô Văn nhìn bóng dáng Nguyễn Tử Nhu đi xa, sau đó cô ta bước vào phòng vệ sinh.
Nhìn thấy những mảnh quần áo vương vãi khắp sàn, cô ta ngạc nhiên che miệng lại.
Trời ạ.
Nhìn Nguyễn Tử Nhu có vẻ ngoài mềm yếu nhưng làm việc cũng khá nhẫn tâm.
Thể mà dám cắt trang phục dự thi của Nguyễn Tri Hạ thành nhiều mảnh.
Lại nhìn đến phòng vệ sinh thứ hai bị cây gậy khóa chặt, Tô Văn mơ hồ đoán được cái gì đó.
Sau đó cô ta cũng nở nụ cười vui vẻ.
Cũng không ra tay giải cứu.
Lặng lẽ bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Địa điểm thi đấu hôm nay là một sân khấu trong nhà kín rộng rãi.
Trên khán đài, Quan Diêm và Tư Mộ Hàn thấp thỏm ngồi xem.
Cả hai che kín cả người chẳng khác gì những ngôi sao lớn sợ bị phóng viên nhận ra.
Họ đều mặc quần áo bình thường, Quan Diêm màu xám, Tư Mộ Hàn màu đen.
Tư Mộ Hàn đội mũ, đeo khẩu trang, mặc dù ngồi trên xe lăn nhưng không ai để ý đến anh nên đương nhiên không biết anh chính là Tư Mộ Hàn đáng sợ trong truyền thuyết.
Quan Diêm đứng phía sau Tư Mộ Hàn nhìn các người mẫu liên tục xuất hiện trên sàn diễn, cậu ta không khỏi cảm thấy lạ khi đã đến số 10 nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của mợ chủ đầu.
"Cậu chủ, tại sao không thấy mợ chủ đâu? Không phải cô ấy số mười tám sao, số mười bảy cũng đã lên sân khấu rồi, sao chưa thấy mợ chủ đi ra chuẩn bị thế?"
Quan Diêm cảm thấy có gì đó không ổn.
Tư Mộ Hàn cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn nên nói với Quan Diêm: "Đi vào hậu trường xem Hạ Hạ có ở đó không?"
Ngay lập tức Quan Diêm chạy vào hậu trường.
Hậu trường có không ít người mẫu đang chuẩn bị lên sàn diễn, thấy Quan Diêm che kín cả người xông vào nên nhất thời hoảng sợ kêu lên.
"Aaa"
Người này là ai?
Tại sao nhà trường lại để một người nguy hiểm như vậy vào đây chứ?
Một số người mẫu khiếp nợ né tránh Quan Diêm, giống như một con nai con đang sợ hãi.
Quan Diêm không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ đâu cả, nên cậu ta nhanh chóng túm một người mẫu lại hỏi: "Cô có thấy một cô gái tên là Nguyễn Tri Hạ ở đâu không?"
Người mẫu thấy Quan Diêm đeo khẩu trang và đội mũ, nghĩ rằng cậu ta là kẻ xấu nên lắc đầu sợ hãi: "Không, không"
Quan Diêm buông người mẫu ra, sau đó kéo người mẫu khác hỏi.
Cuối cùng một sinh viên khoa thiết kế nhỏ giọng nói: “Tôi... Trước đó tôi thấy cô ấy hình như là muốn đi vệ sinh, nhưng đã qua nửa giờ vẫn chưa thấy ra."
Quan Diêm cảm ơn bạn học rồi vội vàng đi về phía phòng vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ từ từ tỉnh lại.
Cô mở mắt ra và thấy mình đang ngồi trên bồn cầu.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ trong giây lát.
Tại sao cô lại ở đây?
Hình như có ai đó đã đánh cô?
Đột nhiên sau đầu đau nhói lên.
Nguyễn Tri Hạ bất giác nhíu mày.
Chết tiệt.
Rốt cuộc là tên khốn nào hại cô thành như vậy?
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa đầu, nhưng ánh mắt của cô lại bị những mảnh vải rơi khắp sàn làm giật mình.
Nhìn chiếc váy rách nát trên mặt đất, đôi mắt Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nheo lại.
Quả nhiên.
Luôn luôn có tiểu nhân muốn hại cô!
May mắn cố đã đề phòng!
Có điều cô vẫn nên nhanh chóng ra ngoài.
Không thì sợ rằng sẽ không kịp dự thi mất.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, đẩy cửa nhưng không mở được.
Cô cau mày đẩy mạnh nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi suy nghĩ.
Có vẻ như cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Rốt cuộc là ai?
Lúc này, mọi người đang ở bên ngoài chuẩn bị cho phần thi của chính mình, chắc chắn sẽ không có ai đến đây.