Cho dù anh ta là cậu út của Hạ Hạ.
Sau khi ca nô cập bến.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đi lên bờ.
Nguyễn Tri Hạ cũng mở đôi mắt lim dim ra, thấy ánh đèn lờ mờ của bến tàu thì ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn, hơi lười biếng hỏi: “Chúng ta về đến nhà rồi ư?”
Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô đáp: “Vẫn chưa. Em cứ ngủ thêm một lát đi, chừng nào chúng ta về đến nhà anh sẽ gọi em dậy.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa tỉnh ngủ, nên nghe Tư Mộ Hàn nói thế thì gật đầu, rồi dựa vào bả vai anh, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.
Tư Mộ Hàn nhìn gương mặt ngủ ngon của cô, rồi khẽ cười, bế cô ngồi lên xe mà vệ sĩ đã lái tới.
Xe chạy vững vàng trên đường quốc lộ.
Sau khi về đến Để Uyển, Nguyễn Tri Hạ cũng đã tỉnh dậy.
Cô bảo Tư Mộ Hàn đặt cô xuống để cô tự đi.
Tất nhiên Tư Mộ Hàn sẽ không chịu rồi, anh vẫn tiếp tục bế cô đi vào nhà.
Trong nhà, cuối cùng mấy nữ giúp việc cũng nhìn thấy mợ chủ đã mất tích suốt một tuần liền trở về nhà.
Ai cũng vui mừng đến mức chảy nước mắt.
Có trời mới biết, trong suốt một tuần mà mợ chủ không có ở đây.
Biệt thự đã sắp biến thành địa ngục nhân gian rồi.
Mấy ngày nay cậu chủ luôn sa sầm mặt, khiến bọn họ sợ đến mức thấp thỏm lo âu, không thể không làm việc bằng hai trăm phần trăm sức lực.
Chỉ sợ mình hơi lơ đễnh một tý sẽ trở thành bia đỡ đạn dưới cơn giận ngập trời của cậu chủ.
Cuối cùng.
Cuối cùng mợ chủ cũng quay về rồi.
Cuối cùng thần hộ mệnh của bọn họ cũng quay về rồi.
Bọn họ không còn sợ mình sẽ bị cậu chủ ngược đãi khi làm sai nữa.
Mả Lâm thấy Tư Mộ Hàn bể Nguyễn Tri Hạ đi vào thì hai mắt ngấn nước tiến lên chào đón.
Má Lâm nhìn Nguyễn Tri Hạ đang nằm trong lòng Tư Mộ Hàn rồi khóc lóc.
“Mợ chủ, cuối cùng cô cũng quay trở về rồi, làm má Lâm lo muốn chết.”
Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy trong lòng Tư Mộ Hàn muốn xuống, rồi ôm chầm lấy má Lâm.
Cô muốn nói cho bà ấy biết, cô quay về rồi, cô đã trở về bình an rồi.
Nhưng tiếc rằng Tư Mộ Hàn đang ôm cô quả chặt.
Nên cô không thể nào bước xuống được.
Cô không khỏi nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Rồi ra hiệu cho anh bảo anh mau đặt cô xuống.
Tư Mộ Hàn nhìn cô, rồi nhìn mà Lâm nói: “Được rồi, Hạ Hạ không có gì đâu, nên bà cứ đi làm
việc trước đi.”
Dứt lời, anh dứt khoát bể Nguyễn Tri Hạ đi lên lầu.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, nhìn Tư Mộ Hàn, cô thật sự không biết rốt cuộc anh muốn làm gì
Chẳng phải cô đã quay về rồi sao?
Tại sao anh còn không chịu đặt cô xuống thế?
Mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy?
Khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Tư Mộ Hàn ôm cô đi vào phòng ngủ.
Rồi ném cô xuống giường ngay.
Nguyễn Tri Hạ kinh hộ, vội ngồi dậy khỏi giường.
Từ Mộ Hàn trèo lên, đè cô xuống giường lần nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, thấy anh lúc trước còn mang dáng vẻ bình tĩnh, nhưng bây giờ đáy mắt lại tràn đầy dục vọng.
Cô đau lòng vuốt ve gương mặt anh.
Từ lông mày đến mắt, mũi, miệng và cằm.
Đầu ngón tay cô run rẩy, không ngừng phác họa ngũ quan đẹp trai của anh.
Anh gầy đi rồi.
Anh đã gầy đi nhiều quá.
Lúc trước ở trên ca nô, bởi vì ánh đèn không sáng như vậy nên cô không nhìn thấy rõ.