Nguyễn Tri Hạ thò đầu lại gần, xem xét, hai mắt tập trung nhìn người đàn ông với vẻ chờ mong, đôi mắt to ngấn nước chớp chớp, như thể là đang muốn nói chuyện gì đó, nhìn mê người cực kỳ.
“Có thể ăn, con mèo nhỏ ham ăn này, nhìn cái miệng thèm ăn của em đi.”
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu liếc xéo cô một cái, sau đó lại mở miệng nói: “Tránh xa chút, cẩn thận nó bắn lên người em đấy.”
Nguyễn Tri Hạ cũng phối hợp với anh lui lại vài bước, chỉ có điều đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào cái nồi với ánh mắt chờ mong, cô liếm liếm môi, như để làm dịu cơn khát của mình.
Tư Mộ Hàn vô tình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được bật cười: “Thật sự đói đến mức đó sao?”
Anh gắp sợi mì rồi bưng lên cho cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm bát mì trên tay anh, gật đầu lia lịa: “Đói đói đói.”
Tư Mộ Hàn bị dáng vẻ như quỷ đói của cô chọc cười, anh không nói thêm gì nữa, cười cười:
“Để anh bưng ra ngoài cho em, lại đây đi.”
Tư Mộ Hàn bưng mì ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ cười tủm tỉm đi theo phía sau.
Thời điểm Đường Thanh Nhã đi từ trên lầu xuống, đúng lúc bắt gặp cảnh Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đi ra từ phòng bếp, cả hai đang đi về phía phòng khách.
Đường Thanh Nhã đứng trên cầu thang, nhìn Nguyễn Tri Hạ đi theo phía sau Tư Mộ Hàn, miệng cười hề hề, đã vậy còn ríu ra ríu rít, không biết là đang nói cái gì.
Mà Tư Mộ Hàn thì cũng mấp môi cười với vẻ cưng chiều không lẫn đi đâu được, hai tay bưng một cái khay, trên khay là một cái bát lớn, trong cái bát đó là mì sợi, nhìn thoáng qua trông cũng khá hấp dẫn.
Đường Thanh Nhã dùng sức siết chặt cái túi trong tay, cô ta nhìn về phía nhà ăn, Nguyễn Tri Hạ mừng rỡ hào hứng ngồi trước bàn ăn, hai tay chống cằm, nhìn anh Mộ Hàn của cô ta bằng ánh mắt vui sướng hài lòng.
Mà điều khiến cô ta càng khó chịu hơn chính là, cô ta nhìn thấy anh Mộ Hàn của cô ta bê cái khay có bát mì lớn đó ra với thái độ vui vẻ không lẫn đi đâu được, rồi lại cẩn thận đẩy tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Mà cái hình ảnh săn sóc chu đáo đó, thật khiến người ta phải điên cuồng đố kỵ.
“Ừm… Thơm quá đi.” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu ngửi mùi vị bát mì trông vô cùng hấp dẫn kia, rồi lại ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn cười ngọt ngào.
“Cảm ơn chồng nhiều, em không khách sáo đâu đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, tay cầm lấy đôi đũa, gấp đến độ không chờ nổi nữa, gắp một miếng mì to bỏ vào miệng.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy cô còn chưa thèm thổi đã vội vã đưa lên miệng như vậy, sợ tới mức phải lên tiếng nhắc nhở gấp: “Nóng…”
Chỉ có điều, lời còn chưa nói hết anh đã thấy cô gái nhỏ kia buông đôi đũa xuống, khuôn mặt nhỏ bỗng nhăn lại, đôi tay vội đưa ra trước miệng làm động tác quạt gió, khóe mắt long lanh nước.
“Bỏng chết em rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đáng thương hà hơi nóng ra khỏi miệng.
Tư Mộ Hàn nhìn vẻ mặt nhăn nhó vì bỏng của cô, bất lực không sao tả nổi.
“Cái đồ lơ mơ này, nóng như vậy mà đến thổi cũng không thèm thổi, biết đau chưa.”
“Tại người ta đói bụng mà.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, nhìn mì trong bát, chép chép miệng ba cái, mặc dù là rất nóng, nhưng hương vị lại vô cùng ngon.
Cô vẫn muốn ăn tiếp, tất cả là tại món ăn này quá mê người.
Cô lại cầm chiếc đũa lên lần nữa, đã rút ra kinh nghiệm từ bài học vừa rồi, nên lúc này cô gắp ít mì hơn, thời điểm đưa tới miệng còn thổi mấy hơi, sau đó mới từ từ bỏ vào trong miệng.
Trời ơi trời ơi, mì sợi đúng là quá tuyệt vời.
Nguyễn Tri Hạ có cảm giác vị giác của mình đang được trời cao sủng ái yêu thương quá mức, hương vị này, quả thực là quá tuyệt.
Tốc độ ăn mì của cô bắt đầu nhanh hơn hẳn.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng hút mì giống như một ca khúc xinh đẹp, được người ta thêu dệt từ trong nhà ăn.
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ chẳng khác gì một con mèo ham ăn của Nguyễn Tri Hạ, cũng chỉ biết bất lực lắc đầu, còn không quên nhắc nhở cô một câu.
“Ăn từ từ thôi, không ai thèm giành của em đâu.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn đang ngậm mì trong miệng, quơ quơ đầu, như muốn biểu đạt cái gì đó với anh, nhưng lại không thể biểu đạt ra được, cuối cùng quyết định mặc kệ tất cả.
Mà Tư Mộ Hàn thấy vậy, anh cũng chỉ có thể nở nụ cười bất lực, ngồi ở một bên, tay nâng mặt, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, ánh mắt ấy như đang nói lên cô chính là cả thế giới của anh, là ánh sáng của đời anh.
Lúc này Đường Thanh Nhã vẫn đang đứng ở cầu thang, nhìn về phía nhà ăn, hai người tình chàng ý thiếp qua lại, tia lửa đố kỵ ghen tuông như đang sục sôi trong lục phủ ngũ tạng cô ta.
Mặc dù không thể nghe thấy Nguyễn Tri Hạ nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt tràn ngập nụ cười ngọt ngào đó của cô cũng có thể tưởng tượng ra được, giờ phút này cô đang hạnh phúc cỡ nào, và cũng có thể nhìn ra được giọng nói cô bây giờ ngập tràn sự cảm động và vui sướng biết bao nhiêu.
Cô ngồi trước bữa ăn của mình, cầm chiếc đũa, vùi đầu ăn mì, cũng chẳng làm mấy cái lễ nghi trước khi ăn, từ đầu đến cuối chỉ thấy hình ảnh cô ăn ngấu ăn nghiến, giống như con sói đói đang chụp miếng mồi ngon.
Cái tướng ăn thô tục đó, thật khiến người ta phải ghê tởm.
Nhưng tại sao anh Mộ Hàn của cô ta lại chẳng có vẻ gì là ghét bỏ cái dáng ăn đó chứ?
Không những không tỏ ra ghét bỏ, còn nhìn cô ăn mì bằng ánh mắt thâm tình cưng chiều hết mực đó nữa chứ?
Anh Mộ Hàn thật sự yêu người phụ nữ đó như vậy sao?
Giờ phút này, Đường Thanh Nhã chỉ cảm thấy có con ác quỷ như đang nhảy lộn nhảy xuôi trong lồng ngực cô ta, khiến cô ta chỉ hận nỗi không thể phá hủy tất thảy những hình ảnh đẹp đang diễn ra trước mắt cô ta đây.
Cô ta chưa từng được ăn thử món mì do anh Mộ Hàn làm.
Vậy mà người phụ nữ kia lại được… Lại được…!
Cô ta thật sự thấy không cam lòng chút nào.
Năm đó, cô ta phải vất vả lắm mới được anh đưa về nhà họ Tư, và bắt đầu cuộc sống như một nàng công chúa từ đây.
Nhưng hiện tại thì sao, tất thảy đều bị người phụ nữ tên Nguyễn Tri Hạ này cướp đoạt rồi!
Vì cái gì?
Vì cái gì mà anh Mộ Hàn lại đối xử dịu dàng, thâm tình với người phụ nữ đó như vậy.
Vậy mà lúc trước anh đối với cô ta, lại chẳng có gì ngoài sự lạnh nhạt hay thậm chí là chẳng thèm để ý tới cô ta.
Nếu như năm đó anh chịu để ý tới cô ta một chút, thì cô ta cũng không vì nhất thời cô đơn trống trải mà chạy theo Chu Phương.
Và nếu cô ta không ở bên Chu Phương, thì hàng loạt những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.
Mà cô ta, có lẽ bây giờ đã được gả cho anh từ lâu rồi!
Sự ghen ghét đan xem cảm giác không cam lòng khiến cho khuôn mặt Đường Thanh Nhã càng lúc càng trở nên dữ tợn, đến người làm bên cạnh cô ta cũng bị ác ý nồng đậm tỏa ra từ người cô ta dọa cho sợ.
“Cô Nhã, thời gian cũng không còn sớm nữa…”
Người làm vốn là định lên tiếng nhắc nhở cô ta thời gian không còn sớm nữa, trễ chút nữa có thể trời sẽ đổ mưa, nên tốt nhất phải nhanh chóng lên đường.
Nhưng người làm chỉ vừa mới mở miệng, đã bị Đường Thanh Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn, tức khắc, người làm sợ tới mức cúi đầu, không dám hé răng.
Mà Đường Thanh Nhã nhìn người làm bị mình dọa cho sợ tới mức cúi đầu, cơ thể run bần bật kia thì chỉ cảm thấy ngọn lửa giận dâng tới tận ngực, muốn phát tiết tất cả ra ngoài.
Nhưng cô ta lại không thể.
Trong mắt anh Mộ Hàn, cô ta vẫn luôn là cô gái dịu dàng thiện lương.
Mặc dù trước đó cô ta đã tự thừa nhận tâm tư của mình, nhưng đồng thời cũng là để thể hiện cho anh Mộ Hàn biết, tâm tư của cô ta có cũng là vì anh mà ra.
Khiến anh lại càng thêm áy náy với cô ta.
Nhưng mà…
Hiện tại, sự xuất hiện bất ngờ của Chu Phương khiến cô ta có chút khó chơi.
Trước tiên cô ta cần phải xử lý xong xuôi Chu Phương trước, tuyệt đối không thể để anh Mộ Hàn biết cô ta đã từng cõng Chu Phương và có mối quan hệ tốt đẹp với Chu Phương.
Và cả Nguyễn Tri Hạ…
Cô ta tin chắc, sẽ không bao lâu nữa anh Mộ Hàn nhất định sẽ quay lại bên cạnh cô ta.
Và cô ta đang chờ mong ngày đó đến từng ngày!
Đường Thanh Nhã thu lại ánh mắt, gạt bỏ tất thảy sự ghen ghét và đố kỵ tràn ngập nơi đáy mắt, trở lại đúng dáng vẻ yếu đuối vô tội như một con cừu con.
“Đem hành lý của tôi lên xe trước đi!”
Cô ta nhẹ giọng ra lệnh người làm đem hành lý cô ta lên xe trước, sau đó cô ta cầm một chiếc túi xách, chậm rãi đi về phía nhà ăn.
“Anh Mộ Hàn.”
Cô ta đứng trước cửa nhà ăn, ra vẻ yếu đuối hô lên một câu.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn lại, thấy Đường Thanh Nhã đã thu dọn xong xuôi, anh mở miệng hỏi: “Chuẩn bị xong hết rồi sao?”
Đường Thanh Nhã gật gật đầu nói: “Đã thu dọn xong hết rồi, em cũng kêu người làm dọn đồ lên xe rồi.”
Tư Mộ Hàn: “Tới nơi rồi thì gọi điện cho anh, để anh biết là đến nơi an toàn không.”
“Được.”
Đường Thanh Nhã mỉm cười gật gật đầu.
Tư Mộ Hàn cũng không biết nên nói cái gì, nên chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Vậy đi đường thuận buồm xuôi gió.”
Đường Thanh Nhã cười nhẹ nhàng: “Ừm, em biết rồi.”
Sau đó, có lẽ là không biết nên nói cái gì, nên bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn nhìn hai người, cô chỉ cảm thấy ngại thật sự.
Ngoài cửa.
Tiếng hét của người làm truyền đến, nói là đã chuẩn bị xong xuôi, có thể đi được rồi.
Đường Thanh Nhã đáp lại một tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn hai người, nghĩ nghĩ, đầu tiên là tiến tới ôm Tư Mộ hàn.
“Anh Mộ Hàn, hẹn gặp lại.”
Đường Thanh Nhã bất lực nói.
Lúc bị Đường Thanh Nhã chạy lại ôm, Tư Mộ Hàn vốn định đẩy cô ta ra theo bản năng, nhưng lại nghe thấy câu nói đó của cô ta, nên cũng không xấu hổ đẩy cô ta ra nữa.
“Cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt.” Anh duỗi tay vỗ vỗ vào lưng cô, xem như lời tạm biệt.
Đường Thanh Nhã gật gật đầu, rồi chui ra khỏi lồng ngực anh.
Thời điểm Nguyễn Tri Hạ thấy Đường Thanh Nhã ôm Tư Mộ Hàn, sắc mặt cô trầm xuống, tiếp tục thưởng thức đồ ăn.
Chỉ có điều, nhìn cô ta nói lời chia tay, cô đã tự nhủ với bản thân, không nên lòng dạ hẹp hòi quá.
Nhưng mà…
Đột nhiên trong lồng ngực cô lại xuất hiện bóng dáng người nào đó, Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc cụp mắt xuống nhìn, nhìn Đường Thanh Nhã – người vừa mới nhào vào trong lồng ngực cô, vẻ mặt có chút thất thần.
Ai đó hãy nói với cô, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Tại sao cô ta lại chạy tới ôm cô?
Hai người bọn cô thân thiết với nhau lắm sao?
“Hạ Hạ, mong cô hãy tha thứ cho những hành động trước đó của tôi, thực sự rất xin lỗi cô.”
Nguyễn Tri Hạ: ?
Cái quỷ gì vậy?
Không để Nguyễn Tri Hạ kịp có cơ hội suy nghĩ thấu đáo mấy lời Đường Thanh Nhã nói thì đột nhiên, bên tai cô bất ngờ truyền tới giọng nói khẽ khàng của Đường Thanh Nhã.
Cô ta nói: “Mấy ngày tôi không có ở đây, phiền cô chăm sóc anh Mộ Hàn của tôi tốt một chút.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy những lời này của Đường Thanh Nhã, cô chỉ cảm thấy ngọn lửa giận dữ bùng lên tới tận đầu, cô thẳng tay đẩy Đường Thanh Nhã ra: “Cô bệnh rồi!”