Anh cũng biết chuyện này không thể giấu cô mãi được.
Nhưng bây giờ, anh thực sự không biết phải nói gì với cô.
Anh ấy thậm chí còn không tại sao cô lại bị nhiễm loại virus.
Nói với cô sẽ chỉ thêm gánh nặng trong lòng cô mà thôi.
Vì vậy chuyện cấp bách trước mắt chính là phải tra ra loại virus này đã được truyền vào người cô bằng cách nào.
Tư Mộ Hàn đã hỏi Tống Thanh Lam, có hai cách lây nhiễm loại virus này.
Một là thông qua ngửi, hai là do cấy ghép.
Cái gọi là ngửi chính là biến virus thành mùi hương để ngửi rồi virus sẽ xâm nhập vào cơ thể.
Còn cấy ghép chính là bị ăn vào, hoặc trực tiếp tiêm vào.
Từ khi Hạ Hạ kết hôn với anh, cô căn bản đã ăn ở trong biệt thự, về phần tiêm vào, nếu có người tiêm virus vào cơ thể Hạ Hạ thì cô phải biết chứ.
Như vậy, chỉ có cách thứ nhất.
Ngửi virus vào cơ thể…
Nếu ngửi, hiệu quả không rõ ràng bằng bị tiêm trực tiếp.
Cần được cố định trong một thời gian nhất định trước khi có thể cấy ghép hoàn toàn vào cơ thể.
Vậy Hạ Hạ ngửi được loại virus này ở đâu?
Và bắt đầu ngửi nó từ khi nào?
Ngoài ra, Tống Thanh Lam cũng cho rằng nếu virus bùng phát thì sẽ có cơ hội, cái gọi là cơ hội là người nào đó sẽ để lộ cách thức kích hoạt virus trong cơ thể người bị nhiễm độc thì virus mới có thể phát tác.
Như vậy, cơ hội để đánh thức mầm mống virus trong cơ thể Hạ Hạ là gì?
Tư Mộ Hàn càng nghĩ càng thấy bực mình.
Chết tiệt.
Rốt cuộc là ai làm!
Anh nhất định phải tìm ra!
Điện thoại lại reo, Tư Mộ Hàn đeo tai nghe bluetooth vào: “A lô!”
“Anh Mộ Hàn, cứu em… cứu em…”
Giọng nói hoảng loạn của Đường Thanh Nhã truyền đến, nhưng âm thanh đó đã biến mất ngay lập tức.
“Tiểu Nhã! Tiểu Nhã!”
Tư Mộ Hàn gọi hai lần liên tiếp, đầu dây bên kia chỉ có âm báo bận vang lên.
Tư Mộ Hàn quay tay lái và đậu xe ngay bên đường bên cạnh.
Anh chuyển cuộc gọi cho Phùng Hướng Dương: “A lô, Hướng Dương, lập tức định vị cho tôi một số điện thoại.”
“Dạ, có ngay, có ngay.”
Khoảng năm phút sau.
Tư Mộ Hàn gật đầu và nói được, làm phiền rồi.
Sau đó rút tai nghe bluetooth ra, khởi động xe, quay đầu lái xe về phía ngoại ô.
...
Bên phía Đường Thanh Nhã.
Một tuần nay, sau khi bị Chu Phóng đưa về đây, cô ta đã bị anh ta hành hạ cả ngày lẫn đêm.
Đó là kiểu làm nhục hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của cô ta.
Cô ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, tên đàn ông này bị điên rồi.
Bây giờ anh ta lại còn muốn thiêu chết cô ta ư?
Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội trốn thoát, chạy đến bốt điện thoại công cộng gần đó để gọi cho anh Mộ Hàn, nhưng ai ngờ chưa kịp nói xong đã bị người của Chu Phóng bắt được.
Lúc này Đường Thanh Nhã bị hai tên vệ sĩ khiêng lên.
Cô ta ta tuyệt vọng đá chân loạn xạ.
“Thả tôi ra!”
Cô ta thực sự không muốn bị bắt lại.
Cô ta nghĩ cho dù Chu Phóng có hận cô ta thì ít nhất anh ta nể tình đã từng yêu cô ta mà không quá tàn nhẫn với cô ta.
Nhưng cô ta đã lầm.
Sai lầm lớn.
Chu Phóng, người từng yêu cô ta đến mức cho cô ta cả thế giới, đã chết.
Chu Phóng của hiện tại chỉ là một con ác quỷ mà thôi.
Anh ta chỉ muốn ăn thịt và uống máu cô ta.
Anh ta là một kẻ điên.
Anh ta thậm chí còn đặt thi thể cháy đen của đứa trẻ ở trong nhà!
Anh ta còn nhốt cô ta ở với một cái xác trong nhiều đêm.
Ngay khi nhìn thấy cơ thể cháy đen đó, cô ta đã hét lên đầy kinh hoàng.
Cô ta như nhìn thấy đứa trẻ đang vẫy gọi mình: “Mẹ ơi, con đau lắm mẹ ơi, con đau lắm.”
Cô ta đã biết mình sai rồi.
Cô ta không cố ý hại chết nó.
Là nó không nghe lời, cứ cố tình chạy về.
Cô ta cũng không muốn.
Chu Phóng nói rằng vào ngày này một năm trước, cô ta định thiêu chết anh ta và đứa nhỏ, cho nên vào ngày này một năm sau, anh ta sẽ thiêu chết cô ta!
Không!
Cô ta không muốn chết.
Cô ta còn chưa kết hôn với anh Mộ Hàn, cô ta không thể chết được.
Kế hoạch của cô ta đã thực hiện được một nửa, chỉ cần Nguyễn Tri Hạ chết, anh Mộ Hàn sẽ là của cô ta.
Cô ta không thể chết được!
Đường Thanh Nhã giãy dụa cũng vô ích, cô ta vẫn bị ấn xuống đất, tới trước mặt Chu Phóng.
Ngay khi vệ sĩ buông lỏng tay, Đường Thanh Nhã trực tiếp ngồi sụp xuống trước mặt Chu Phóng.
Cô ta nhìn Chu Phóng đang ngồi trên chiếc ghế sô pha da màu đen bằng ánh mắt sợ hãi, trên tay anh ta cầm con dao màu bạc đang xoay xoay.
Đôi mắt đen của anh ta giống y như con dao trên tay, lạnh lùng tàn nhẫn, nếu không cẩn thận sẽ đâm mạnh vào cô ta.
Đường Thanh Nhã ôm đầu gục xuống, nước mắt lưng tròng, cô ta bò tới, nắm lấy ống quần của Chu Phóng, đau khổ cầu xin:
“Xin lỗi Chu Phóng, tôi sai rồi, tôi đã sai rồi. Anh tha cho tôi được không.”
“Tôi không cố ý phóng hỏa, tôi thực sự không cố ý, Chu Phóng, tôi hận anh, nhưng tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc giết anh.
Tôi chỉ hận anh đã giam cầm tôi lâu như vậy, ta chỉ muốn doạ anh, không ngờ lại cháy dữ dội như thế, tôi không ngờ lửa lại cháy to như thế.”
Đường Thanh Nhã bắt đầu biện giải cho mình.
Cô ta hối hận.
Đáng lẽ cô ta không nên chủ động rời khỏi anh Mộ Hàn.
Cô ta không nên nghĩ kế hoạch của mình hoàn hảo đến vậy.
Cô ta không nên tự mình dâng đến cửa.
Đường Thanh Nhã rất hối hận vì cô ta cho rằng Chu Phóng quá đơn giản.
Anh ta không còn là chàng trai làm bất cứ điều gì khiến cô ta cười vui vẻ nữa.
“Sai rồi?” Chu Phóng cười khẩy, dùng chân đá văng Đường Thanh Nhã ra, nhìn cô ta như nhìn một đống rác: “Loại người vô lương tâm như cô mà còn biết sai ư?”
“Đường Thanh Nhã, không phải cô cho rằng tôi vẫn còn tin cô đó chứ?”
Chu Phóng đột nhiên bật cười, khinh thường nhìn Đường Thanh Nhã, có thể nói là khinh miệt. Anh ta lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo không hề có cảm xúc.
Cô ta nói không phải cố ý à?
Cửa đã bị khóa trái
Cô ta không cố ý tới mức nào mới có thể phóng hoả, khoá trái cửa như thế?
Cô ta coi anh ta là kẻ ngốc thật à?
Anh ta sẽ tin cô ta ư?
Nực cười!
Sắc mặt Chu Phóng lạnh đi, ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh.
“Trói cô ta lại!”
Vệ sĩ lập tức bước lên phía trước, Đường Thanh Nhã thấy vậy, lập tức tiến lên ôm lấy chân của Chu Phóng, không chịu thả ra.
Cô ta tiếp tục ngụy biện: “Không... Chu Phóng, hãy tin tôi, tôi thực sự không cố ý.”
Chu Phóng lạnh lùng gỡ tay cô ta ra rồi đứng dậy: “Đường Thanh Nhã, một năm trước, Ưu Nhi của chúng ta đã bị chôn vùi tại đây, hôm nay, tôi phải khiến cô chôn cùng nó.”
Chu Phóng cười như điên: “Hẳn nó sẽ rất vui khi có cô đi cùng.”
Chu Phóng cười đến mức trong lòng Đường Thanh Nhã run lên.
Cô ta hét lên trong tuyệt : “Chu Phóng, anh không thể giết tôi! Anh không thể giết tôi! Ư…”
Đường Thanh Nhã bất ngờ bị vệ sĩ bịt miệng bằng băng dính.
Sau đó tay và chân bị trói lại.
Đường Thanh Nhã rơi nước mắt trong tuyệt vọng, không thể tin rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây.
Không!
Cô ta không muốn!
Cô ta vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay của những người đó, cô ta không muốn chết như thế này.
Chu Phóng ngồi xổm xuống, đưa tay ra vỗ nhẹ vài cái vào khuôn mặt hung dữ của Đường Thanh Nhã.
“Đường Thanh Nhã, không hẹn gặp lại. Tới âm phủ nhớ sám hối cho Ưu Nhi của chúng ta, cầu xin nó tha thứ cho cô.”