Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết là đang giận ai, nét mặt thì vẫn cứ bình tĩnh như thế nhưng hai tay lại nắm chặt tay cầm xe lăn, các ngón tay đều trắng bệch do dùng sức quá mức. 

Cả Tống Thanh Lam và Nguyễn Tri Hạ đều không chú ý đến Tư Mộ Hàn đang rất bức bối. 

Sau khi đỡ Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy. 

Tống Thanh Lam dùng kéo cắt băng gạc trên bả vai phải của Nguyễn Tri Hạ, nhìn vết thương rướm máu thì chửi đổng: “Tôi đã nói hai người trời sinh bát tự không hợp mà. Nhìn đi nhìn đi, lại bị thương rồi”. 

Nhìn thấy vết thương đen như mực trên bả vai Nguyễn Tri Hạ mà Tống Thanh Lam cảm thấy đau đớn thay cho cô. 

“Cô gái nhỏ, nếu em muốn sống sót thì nên tránh xa tên đại ma vương này ra, thế nào hả? Em xem em mới gả cho anh ta chưa được bao lâu mà đã đến. bệnh viện mấy lần rồi?” 

Nguyễn Tri Hạ mím môi cười bất lực, không biết nên nói gì. 

Ngược lại, khi Tư Mộ Hàn nghe những lời này của Tống Thanh Lam thì vẻ mặt của anh trở nên hung ác nham hiểm đến cực hạn. 

Tống Thanh Lân không sợ anh, lại còn trợn mắt liếc anh: “Nhìn cái gì mà nhìn! Có nhìn thì cũng không thể thay đổi được chuyện vợ anh bị thương đâu.” 

Sau đó, cô ấy rắc bột lên vết thương của Nguyễn Tri Hạ. 

Vai của Nguyễn Tri Hạ run lên vì đau đớn. 

Nhìn Nguyễn Tri Hạ đau đớn đến mức nhíu mày mà trái tim của Tư Mộ Hàn 

cũng đau nhói theo, anh không kiềm được mà hét lên với Tổng Thanh Lam: “Nhẹ tay thôi!” 

Tống Thanh Lam yên lặng liếc nhìn Tư Mộ Hàn, không hề sợ hãi nói: “Hay là anh làm đi!” 

Cô ấy đã rất nhẹ nhàng rồi. 

Nhưng do thuốc này kích thích nên không tránh khỏi đau đớn. 

Sắc mặt của Tư Mộ Hàn rất khó coi nhưng lại không thể làm gì được Tổng Thanh Lam. 

Dù sao thì vết thương của cô vợ bé bỏng nhà mình đều phải dựa vào cô ấy. 

Sau khi bôi thuốc xong cho Nguyễn Tri Hạ, Tống Thanh Lam lạnh nhạt nói: “Lần này không được đựng nước hay vận động mạnh để tránh nhiễm trùng và rách vết thương.” 

Đặc biệt là Tống Thanh Lam rất nhấn mạnh đến mấy chữ không được vận động mạnh. 

Nói như gằn từng chữ một. 

Nguyễn Tri Hạ nghe xong lại đỏ bừng mặt. 

Chẳng phải cô và Tư Mộ Hàn vẫn chưa thực hiện bước cuối cùng sao? 

Cái gì mà vận động mạnh chứ, đó là điều không thể. 

Còn Tư Mộ Hàn lại không hề thay đổi sắc mặt đáp: “Còn nữa không?” 

Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tư Mộ Hàn mà Tống Thanh Lam cảm thấy thật vô vị, cô ấy khoát tay rồi đứng dậy: “Hết rồi, tôi còn bệnh nhân khác, tôi đi đây, vợ chồng hai người cứ từ từ nói chuyện đi.” 

Dứt lời cô ấy đẩy xe đẩy y tế và rời khỏi phòng bệnh. 

Ở trong bệnh viện một ngày. 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô không cần thiết phải ở đây nữa nên đã bảo Tư Mộ Hàn đưa cô về Đế Uyển. 

Ban đầu Tư Mộ Hàn không đồng ý, nhưng không thể chịu nổi đôi mắt ngấn nước của Nguyễn Tri Hạ, thế là cuối cùng quyết định đưa cô về nhà để dưỡng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK