Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, cười có chút ngượng ngùng: "Bắt đầu từ ngày mai, em có thể học tập cùng thần tượng của mình rồi."
Tư Mộ Hàn cảm thấy một tên xuyên tim, trong lòng lạnh căm căm, thật là đắng lòng.
Anh cố gắng hết sức dạy dỗ cặn bã cho cô, cuối cùng lại thành toàn cho cô và thần tượng của cô...
Thật chẳng phải là nghẹn tim bình thường thôi đâu.
Khóe miệng nhếch lên của anh không khỏi hạ xuống, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
"Chỉ vì vậy mà em vui đến thế sao?"
Anh vẫn chưa hết hy vọng mà hỏi.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu như mổ thóc: "Đúng đó."
Giống như lại bị bổ thêm một đao, trong tim anh đã rỉ máu ròi.
Tư Mộ Hàn mím môi, không nói được một lời, quay xe lăn đi lướt qua cô gái.
Không muốn bận tâm tới cô gái nhỏ vô lương tâm này nữa.
Quá đau lòng rồi.
Anh cần tĩnh tâm.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn cứ phớt lờ bản thân như vậy, Nguyễn Tri Hạ há hốc miệng ngạc nhiên, vò đầu bứt tại không hiểu lý do tại sao. Đây là sao vậy?
Anh mất hứng rồi ư?
Thôi bỏ đi, tâm trạng tốt, không so đo với anh.
Nguyễn Tri Hạ khôi phục lại tâm trạng tươi đẹp, ngâm nga một giai điệu nhỏ, đi vào phòng bếp.
Bài hát nhỏ vui tươi này lọt vào tai Tư Mộ Hàn, trực tiếp gây ra vết thương nghiêm trọng cấp độ ba.
Anh mím khóe miệng bất mãn, tâm trạng rất không vui.
Quan Diêm tiếp tục đi theo phía sau, thu lại từng cử động của hai người họ trong mắt, nhìn biểu cảm của cậu chủ nhà mình mà thở dài bất lực.
Cậu chủ ơi cậu chủ, từ khi yêu nhau, chỉ số thông minh của cậu đã bị chó gặm rồi sao?
Mợ chủ đâu có biết đó là cậu thì sao mà có thể biết những chuyện tốt cậu làm hôm nay chứ?
Người ta hay nói phụ nữ khi yêu là kẻ ngốc, còn cậu ta lại muốn nói cậu chủ khi yêu còn ngốc hơn!
Ban đêm, Nguyễn Tri Hạ hưng phấn đến nỗi không ngủ được nên lôi kéo Tư Mộ Hàn mà nói chuyện phiếm với anh.
"Tư Mộ Hàn, anh tâm sự với em nhé?"
Nguyễn Tri Hạ thực sự không thể hiểu nổi Tư Mộ Hàn lại đang nổi nóng cái gì nữa.
Đang yên đang lành, sao lại không để ý đến cô nữa chứ?
Tư Mộ Hàn nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, khẽ hừ trong lòng với người phụ nữ bên cạnh không ngừng lắc cánh tay anh.
Tâm sự cái gì mà tâm sự?
Tâm sự về cô và thần tượng gì đó của cô hả?
Còn lâu anh mới thèm!
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn không để ý đến mình, Nguyễn Tri Hạ không khỏi kéo cánh tay của người đàn ông ra, nằm cả người trên ngực anh, đưa một bàn tay nhỏ vào trong áo choàng tắm của anh, chọc vào cơ bắp rắn chắc của anh: "Em biết anh vẫn chưa ngủ, anh nói chuyện với em đi!"
Cô cố tình xẹt qua đó, chính vì muốn Tư Mộ Hàn không nhịn được mà mở
miệng nói chuyện với cô.
Đầu ngón tay của người phụ nữ khiến hô hấp của Tư Mộ Hàn bất giác trở nên nặng nề hơn.
Anh nắm lấy ngón tay của người phụ nữ, mở mắt ra, cụp mắt xuống nhìn về phía cô, có hơi nghiến răng nghiến lợi mà hỏi cô: "Có phải em đang muốn đùa với lửa không?"
Từ lúc hơi thở của Tư Mộ Hàn trở nên nặng nhọc, Nguyễn Tri Hạ đã biết rằng anh sẽ không thể chịu đựng được mà nhất định sẽ mở miệng nói chuyện với mình.
Cô nâng cằm khiêu khích nói: "Ai đùa với lửa, rõ ràng là em đang đùa với anh."