Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạo này cô ấy có vẻ như hơi bị ma ám rồi. 

Làm thế nào mà ngay cả em họ nhỏ của mình cũng muốn trêu chọc chứ? Đó thực sự là một tội lỗi. 

Tư Mộ Phi lắc đầu tự nhủ đây là đứa em họ nhỏ của mình, đừng nên bị nó mê hoặc. 

Những người đàn ông khác có thể tùy ý chơi, nhưng Tô Tử Hàm thì khác, cậu ấy không hiểu chuyện gì, trong sạch như tờ giấy trắng, cô không thể hại người ta được. 

Tô Tử Hàm đương nhiên không biết Tư Mộ Phi đang suy nghĩ gì, nếu không cậu ấy nhất định sẽ nói là rất vinh hạnh có thể nghênh đón chị gái đến hại mình bất cứ lúc nào. 

Sau khi lên xe, Tư Mộ Phi bảo Tô Tử Hàm đưa cô đến Đế Uyển. 

Cô ấy đích thân đi xác nhận Tư Mộ Hàn còn sống hay đã chết. 

Cô ấy không bao giờ tin rằng lão tam nhà mình đã không còn nữa. 

Khi họ đến Đế Uyển, bên ngoài cánh cổng sắt có treo những chiếc dây vải màu trắng. 

Trái tim của Tư Mộ Phi chùng xuống. 

Cô ấy đẩy cửa bước ra khỏi xe. 

Tô Tử Hàm theo sát phía sau. 

Vào biệt thự, Tư Mộ Phi trực tiếp tìm được Quan Diêm. 

Quan Diêm nhìn thấy một giây trước Tư Mộ Phi vẫn đang nói chuyện trên điện thoại với anh ta, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta trong giây tiếp theo, anh ta bị dọa sợ không nhẹ. 

Anh ta vươn tay VỖ VỖ ngực, kinh ngạc hỏi: "Cô hai, không phải cô ở nước ngoài sao?" 

Tư Mộ Phi nghi ngờ nhìn chằm chằm Quan Diêm, thấy anh ta không có vẻ gì là buồn bã, cô ấy không khỏi hỏi thẳng vào vấn đề: 

"Nói đi, rốt cuộc lão tam đang làm gì vậy? Vô cớ nguyền rủa mình chết đi à?" 

Tư Mộ Phi gần như chắc chắn rằng Tư Mộ Hàn chưa chết. 

Cô ấy lớn lên với Quan Diêm từ khi còn nhỏ, nếu lão tam thực sự không còn nữa, Quan Diêm sẽ không phản ứng theo cách này. 

Dường như những gì Quan Diêm nói qua điện thoại đều là đã có sự sắp đặt trước, hoặc điện thoại bị theo dõi nên anh ta một mực nói rằng lão tam đã không còn nữa. 

Quan Diêm nhìn Tư Mộ Phi biểu hiện chắc chắn rằng cậu chủ của mình chưa chết, anh ta 

bất lực thở dài. 

Anh ta làm động tác mới Tư Mộ Phi: "Cô hai, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi." 

Tư Mộ Phi ậm ừ, rồi đi về phía phòng làm việc. 

Tô Tử Hàm thức thời không đi theo, cậu ấy tự mình đi đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. 

Trong phòng làm việc. 

Tư Mộ Phi ngồi trên ghế văn phòng, nhìn Quan Diêm đang đứng trước bàn làm việc, cô ấy vươn tay gõ bàn, nói: "Nói đi, rốt cuộc lão tam làm sao vậy?" 

Quan Diêm cung kính nói: "Đúng là không có gì có thể giấu được cô hai" 

"Là như vậy, cậu chủ, anh ấy..." 

Quan Diếm thông báo cho Tư Mộ Hàn về kế hoạch và việc triển khai của Tư Mộ Hàn. 

Sau khi nghe Quan Diêm nói, Tư Mộ Phi cau mày giận dữ, cô ấy nói một cách tức giận: 

"Tại sao trước kia không thấy lão tam mà cậu không nói cho tôi biết?" 

"Quan Diêm, cậu là người của lão tam, nhưng cậu có bao giờ nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện với lão tam, thì người làm chị như tôi còn mặt mũi nào để đối mặt với ông nội và bác cả đây?" 

Tư Mộ Phi đã thực sự tức giận. 

Cô ấy tức giận vì một chuyện lớn như vậy đã xảy ra, thế mà Tư Mộ Hàn lại giấu cô ấy. 

Cô ấy là chị họ của anh, cô ấy không đáng để anh tin tưởng sao? 

Anh có bao giờ nghĩ đến việc nếu anh không còn nữa, một mình cô ấy sẽ phải chèo chống nhà họ Tự như thế nào không? 

"Cô hai, cậu chủ không muốn cho cô biết, chỉ sợ cô đau lòng thôi." 

Quan Diêm không biết phải nói gì. 

Cậu chủ nói dối có hai thì đương nhiên có cân nhắc của chính mình. 

"Nếu tôi biết cậu ta mất, tôi sẽ không đau buồn? Không thương tâm sao?" 

Tư Mộ Phi đã bị chọc giận đến mức bật cười. 

"Cái này." 

Quan niệm thực sự không nói nên lời. 

Thái dương của Tư Mộ Phi nhảy dựng lên vì tức giận, nhưng cô ấy không thể không thở phào nhẹ nhõm khi biết Tư Mộ Hàn đã phẫu thuật thành công và đang hồi phục. 

Cũng may là không có việc gì. 

Cũng may là đã bình an. 

Tên nhóc thổi kia đúng là làm xằng làm bậy. 

Cô thực sự phải dạy dỗ anh một trận mới được! 

"Nói lại cho cậu ta biết, bảo cậu ta chăm sóc sức khỏe cho tốt, khi trở về tôi sẽ đánh cậu ta một trận!" 

Tư Mộ Phi nghiến răng nói. 

"Vâng." 

Quan Diêm không thể không cầu nguyện cho cậu chủ nhỏ của mình. 

Khi cô hai tức giận cũng không phải chuyện đùa đâu. 

Lần này, cậu chủ thật sự chọc giận cô hai rồi. 

Biết Tư Mộ Hàn chưa chết, hòn đá lớn trong lòng Tư Mộ Phi cuối cùng cũng rơi xuống. 

Cô ấy hít một hơi dài rồi ngồi trên ghế văn phòng, tay vẫn còn run rẩy yếu ớt. 

Có trời mới biết cô ấy sợ hãi như thế nào. 

Cô ấy không thể chịu đựng và không thể chấp nhận được nếu lão tam ra đi. 

Cùng lúc đó, ở nước M cách xa hàng nghìn dặm. 

Những bức tường trắng, ga trải giường trắng, và một chiếc giường bệnh. 

Khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng, khóe miệng hơi mở, đưa tay che miệng, kìm nén không cho mình kêu lên. 

Trong chiếc chăn bông, một chiếc túi lớn căng phồng thỉnh thoảng đang chuyển động. 

"Tư Mộ Hàn, mau ra ngoài, nhỡ có người đi qua thì sao?" 

Nguyễn Tri Hạ bị ăn hiếp cũng không biết phải làm sao, cô nhìn cánh cửa phòng đóng chặt và rất lo lắng. 

Giữa thanh thiên bạch nhật, người đàn ông này muốn lên thiên đàng à? 

Làm sao chuyện này có thể làm bậy làm càn được. 

Nguyễn Tri Hạ bị ép nằm trên giường, nhìn người đàn ông trốn dưới chăn bông và làm trò xấu của mình, cô thực sự không nói nên lời. 

Cô thực sự sắp bị người đàn ông vô liêm sỉ này chọc cho tức chết mất. 

Giữa ban ngày, làm chuyện xấu hổ như vậy thật không tốt chút nào, lại còn ở một nơi công cộng như bệnh viện. 

Từ trong chiếc chăn bông vang lên giọng nói trầm ấm và gợi cảm của người đàn ông. 

"Yên tâm, anh đã khóa cửa, sẽ không có người vào đâu." 

Nguyễn Tri Hạ: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK