Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Nguyễn Tri Hạ ra khỏi thang máy, cô gặp Mặc Thâm đang đến bệnh viện tìm cô.

Mặc Thâm nhìn cô che miệng khóc lóc đi ra khỏi thang máy, lập tức tiến lên nắm lấy cổ tay cô, lo lắng hỏi:

"Hạ Hạ, ai bắt nạt em hả? Sao em lại khóc?"

Cô khóc đau lòng như thế, khiến anh ta muốn tiêu diệt những người và những thứ khiến cô đau buồn như vậy.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm với đôi mắt buồn bã.

Cô lắc đầu, không muốn nói.

Cô vươn tay gạt bàn tay Mặc Thâm đang nắm lấy cổ tay mình, một mình đi ra ngoài.

Mặc Thâm thấy vậy vội vàng đi theo.

...

Tư Mộ Hàn một hơi chạy từ tầng ba xuống tầng một, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên lưng, cứ như vậy đuổi theo xuống dưới.

Cũng may, trời không phụ lòng người, anh vừa đẩy cửa hành lang ở tầng một ra, vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi ngang qua.

Anh sải bước và vươn tay nắm lấy cổ tay của Nguyễn Tri Hạ.

Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nhìn sang.

Thấy đó là Tư Mộ Hàn, cô vội vàng hất ra mà không cần suy nghĩ.

"Đừng chạm vào tôi!"

Đừng chạm vào cô bằng bàn tay đã chạm vào người phụ nữ khác!

Nguyễn Tri Hạ như một con nhím, khắp người đầy gai, cô không muốn nghe lời giải thích của Tư Mộ Hàn chút nào.

Bàn tay bị hất ra một cách thô bạo, vô tình kéo phải vết thương trên lưng, Tư Mộ Hàn đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Sắc mặt của anh tái nhợt.

Anh cố nén đau, vươn tay lần nữa nắm lấy cổ tay của Nguyễn Tri Hạ, thanh âm trầm khàn có vẻ rất khó nhọc.

"Hạ Hạ, không phải như những gì em thấy đâu. Đường Thanh Nhã và anh không làm gì cả."

Nguyễn Tri Hạ chỉ biết cười khẩy một tiếng, tàn nhẫn rút cánh tay đang nắm cổ tay cô ra, cô khàn giọng nói:

"Tư Mộ Hàn, anh cho rằng tôi mù sao! Chính mắt tôi nhìn thấy, anh còn nói không có chuyện gì! Chẳng lẽ anh phải cho tôi thấy các người làm… mới tính là có phát sinh chuyện gì sao?”

Không làm gì cả ư?

Hôn cũng đã hôn, quần áo cũng đã cởi mà còn nói không làm gì?

Ai tin chứ?

Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy trước đây cô đã quá tin tưởng anh, cho nên mới cho rằng anh sẽ không phản bội cô.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không dám tin.

Nhưng cô thực sự nhìn thấy anh hôn Đường Thanh Nhã!

Không có cái gì để giải thích nữa cả!

Nguyễn Tri Hạ tức giận quay người bỏ đi.

Tư Mộ Hàn bước tới và ôm chặt lấy cô: "Hạ Hạ, đừng đi. Thực sự không như em nghĩ đâu. Đường Thanh Nhã đã hôn anh trong lúc anh mất tập trung. Anh không hề hôn cô ta."

Tư Mộ Hàn cũng bây giờ mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.

Nhưng anh thực sự không làm điều đó.

Anh vô tội mà.

"Trong lúc anh mất tập trung ư? Haha..."

Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy cô thực sự bị mù rồi.

Cái lý do vô lý đó mà anh cũng nói được!

Nguyễn Tri Hạ dùng sức giãy giụa, nếu là Tư Mộ Hàn ngày thường thì sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, nhưng giờ khắc này, Tư Mộ Hàn đau đến mức ngay cả lời nói cũng không nói được, huống chi là ôm cô thật chặt.

Cô đã thoát ra được.

Nguyễn Tri Hạ không nhận thấy sự kỳ lạ của Tư Mộ Hàn, cô vẫn còn tức giận.

Sự tức giận làm mù đôi mắt cô, khiến cô không thể nhìn thấy vẻ mặt anh rất hung dữ và đau đớn.

Tâm trí cô lúc này tràn ngập hình ảnh Đường Thanh Nhã hôn Tư Mộ Hàn, càng nghĩ lại càng cảm thấy ghê tởm, càng nghĩ lại càng đau lòng.

"Hạ Hạ..."

Tư Mộ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã, trong lòng nhất thời cảm thấy thất vọng và bất lực vì cô không tin tưởng anh.

Anh có tình cảm gì với cô, chẳng lẽ cô không hiểu sao?

Làm sao anh có thể hôn một người phụ nữ khác ngoài cô được chứ. Nhưng anh cũng có thể hiểu cô, dù sao nhìn thấy cô hôn người đàn ông khác, anh cũng sẽ phát điên lên mất.

Bây giờ cô đang tức giận, anh có thể hiểu, nhưng cô không chịu nghe anh giải thích, điều này khiến anh rất bất lực.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, má của Tư Mộ Hàn ngay lập tức bị Mặc Thâm đấm một quyền rất mạnh.

"Tư Mộ Hàn, rốt cuộc cậu đã làm gì mà khiến cô ấy đau lòng như vậy hả!"

Mặc Thâm tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, nhớ lại Nguyễn Tri Hạ vừa rồi đã khóc rất đau lòng, anh ta ước gì mình có thể giết Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ không ngờ Mặc Thâm sẽ đột nhiên lao tới đánh Tư Mộ Hàn, khi cô nhìn thấy cơ thể của Tư Mộ Hàn lảo đảo vài lần, cô theo bản năng muốn đi qua để đỡ anh.

Vậy mà có người còn nhanh hơn cô.

Đường Thanh Nhã từ đâu chạy ra, lo lắng chạy đến bên Tư Mộ Hàn và đỡ Tư Mộ Hàn đang loạng choạng đứng dậy.

"Hạ Hạ, cô thật quá đáng, anh Mộ Hàn còn đang bị thương đấy! Sao cô có thể để người ta đánh anh ấy chứ!"

Đường Thanh Nhã phẫn nộ trách móc Nguyễn Tri Hạ.

"Câm miệng!"

Tư Mộ Hàn tức giận trừng mắt nhìn Đường Thanh Nhã, đẩy cô ta ra, anh đứng đó với vết thương trên lưng, cơn đau đớn truyền đến khiến anh không khỏi nhíu mày.

Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt anh mờ mịt và đau đớn, anh nói: "Hạ Hạ, chẳng lẽ ở trong lòng em, anh là một người tệ bạc như vậy sao?”

Nguyễn Tri Hạ nhìn lại đôi mắt đầy đau thương của Tư Mộ Hàn.

Cô biết Tư Mộ Hàn là người như thế nào.

Nhưng cảnh vừa rồi...

Vẻ do dự của Nguyễn Tri Hạ rơi vào mắt Tư Mộ Hàn, giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh một cách dữ dội.

Anh mím môi ra vẻ tự giễu, sắc mặt hiện rõ vẻ cô đơn và u ám khó tả.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy, trái tim càng đau đớn hơn.

Cô gần như không thể kìm được, muốn tin lời giải thích của anh.

Tuy nhiên, vào lúc này, Đường Thanh Nhã bất ngờ nắm lấy cổ tay anh và nói:

"Anh Mộ Hàn, tại sao anh lại phải giải thích với cô ta chứ? Chúng ta hôn môi vốn là anh tình em nguyện, cô ta chẳng qua chỉ là vợ cũ của anh thôi, anh sốt ruột giải thích với cô ta như vậy, cô ta có cảm kích hay không?"

Đường Thanh Nhã cố tình đến để gây rắc rối cho hai người họ.

Dù sao cô ta cũng đã rách mặt rồi, không cần giả bộ nữa.

Cô ta không vui, thì họ cũng đừng mong được thanh thản.

Những gì Đường Thanh Nhã không thể có được, ngay cả khi cô ta bị hủy hoại, cô ta cũng sẽ không để người khác cướp đi!

Sau khi nghe những lời của Đường Thanh Nhã, lần đầu tiên Tư Mộ Hàn muốn bóp cổ một người đến chết.

Anh vươn tay muốn đẩy cô ta ra, nhưng bởi vì vết thương trên lưng khiến cổ tay anh không thể dùng sức, anh đẩy cô ta mấy cái, nhưng không đẩy được cô ta ra như ý muốn.

Anh không khỏi tức giận hét vào mặt Đường Thanh Nhã: "Đường Thanh Nhã, buông tay ra cho tôi!"

"Em không buông. Em sẽ không buông."

Đường Thanh Nhã mặt dày ôm lấy anh, cố tình lợi dụng lúc anh không thể phát huy sức mạnh của mình mà treo trên người anh.

Nếu không nhờ sức chịu đựng đáng kinh ngạc của Tư Mộ Hàn, có lẽ giờ này anh đã ngất đi vì đau rồi.

Nguyễn Tri Hạ thẫn thờ nhìn Đường Thanh Nhã đang nắm cổ tay của Tư Mộ Hàn, vẻ mặt của cô dần trở nên khó coi.

Trái tim cô càng đau hơn.

Anh không đẩy Đường Thanh Nhã ra...

Anh không đẩy Đường Thanh Nhã ra...

Lời nói trong miệng anh nghiêm túc như vậy, nhưng anh không đẩy cô ta ra.

Tư Mộ Hàn cảnh cáo Đường Thanh Nhã buông tay ra, đồng thời nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK