Loay hoay một hồi, Nguyễn Tri Hạ bất lực trả lời: "Tôi nghe thấy rồi, mau thả tôi ra."
Nguyễn Tri Hạ biết nếu cô không đồng ý với anh, thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.
Cô chỉ có thể hứa cô sẽ không chủ động tiếp xúc với người khác, về phần người khác có động vào cô hay không thì cô cũng không có cách nào.
Dù sao cô cũng không thể tự cô lập mình bằng bọc nhựa!
Thấy Nguyễn Tri Hạ hứa với mình, ánh mắt Tư Mộ Hàn lóe lên vẻ hài lòng.
ē
"Nhớ kỹ những gì đã hứa với tôi, nếu không cô sẽ phải gánh lấy hậu quả!"
Tư Mộ Hàn buông cô ra, nửa nằm nửa ngồi trên giường uể oải nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ được tự do, việc đầu tiên cô làm là lập tức nhặt váy ngủ ở bên cạnh mặc vào người.
Chỉ là lúc nghe thấy Tư Mộ Hàn nói, động tác mặc váy ngủ của cô hơi khựng lại một chút.
Không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với người khác giới ư?
Cô là một nhà thiết kế đó...
Sau này chắc chắn sẽ phải giúp những người khác đo kích thước...
Làm sao cô có thể không động vào người khác được?
Nhưng cô biết rõ tính khí của Tư Mộ Hàn, nên cũng không chống lại anh, nói: "Tôi biết rồi!"
Dù sao chuyện này sau này từ từ nói, cô không tin anh có thể theo dõi cô mỗi ngày.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, lúc xuống lầu, ông cụ Tư đang ngồi trong phòng ăn, thấy bọn họ xuống lầu liền liếc mắt đánh giá.
Khi ông nhìn thấy cổ của Nguyễn Tri Hạ, trên đó có một vài vết đỏ không quá rõ ràng.
Ông cụ liếc mắt một cái, dưới mắt lóe lên một tia sáng.
"Cháu dâu, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Ông cụ Tư có vẻ thản nhiên hỏi.
Ông cụ Tư vừa nói như vậy, khung cảnh quyến rũ đêm qua lại hiện lên trong đầu cô, mặt Nguyễn Tri Hạ nóng bừng, có chút xấu hổ.
Cô khẽ gật đầu: "Có ạ."
Tả quản gia kéo ghế cho cô, cô mỉm cười ngồi xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Nguyễn Tri Hạ, còn những chấm đỏ khả nghi trên cổ của cô, ông cụ Tư dường đã biết hai người đã làm gì tối qua, đôi mắt ông trở nên thâm sâu, cười cười nói với quản gia: "Hữa quản gia, đi bưng canh hầm cho mợ chủ, bồi bổ cho mợ chủ."
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, sáng sớm uống canh thuốc bổ sao?
Cô rất khỏe mạnh, không cần bồi bổ đầu.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy ông cụ vui vẻ, cô cũng không muốn từ chối ý tốt của ông cụ.
Tính toán của ông cụ Tư, Tư Mộ Hàn đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chỉ tiếc là đêm qua anh vẫn chưa làm được điều ông mong muốn.
Đúng là người càng già lại càng xảo quyệt.
Vì để xác nhận anh có làm được chuyện đó hay không mà ông đã đem những thứ khó uống đó cho anh uống.
Trên đời này làm sao lại có một ông nội hãm hại cháu mình như vậy chứ?
Đưa cho anh nhiều thuốc bổ như vậy, không sợ thân thể anh không chịu được mà nổ tung chết sao?
Ông nội thật sự càng ngày càng không đáng tin cậy.
Hữu quản gia nhanh chóng đem canh nhân sâm bồi bổ sinh lực đến.
Dưới cái nhìn của hai người quản gia và ông cụ Tư, cùng ánh mắt mờ mịt của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ bưng bát canh sầm lên.
Thấy mọi người nhìn cô chằm chằm, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
"Ông nội, sao mọi người lại nhìn cháu như vậy?"
Sau đó cô nhìn canh nhân sâm trong tay, dường như nhận ra được điều gì đó, cô liền nói: "Mọi người cũng muốn uống sao? Hay là cháu để mọi người uống trước?"
Tư Mộ Hàn khẽ nhếch miệng xua tay ra hiệu rằng anh không muốn uống.
Mà ông cụ Tư cũng hưng phấn nói: "Không, không, không, cái này của cháu, bọn ông không uống đây."
Đùa gì vậy, đây là canh bồi bổ sinh lực mà ông cho người nấu, đặc biệt dành cho phụ nữ uống, một ông già như ông thì uống làm cái gì.