Tư Tấn Trạch cau mày nhìn Tư Mộ Hàn một cách bất mãn: "Mộ Hàn, ba chỉ muốn tới tiễn. ông nội con"
"Không cần! Từ ngày ông rời khỏi nhà họ Tư, ông đã không còn là người của nhà họ Tư nữa!"
Sắc mặt Tư Tấn Trạch cũng trở nên lạnh lùng, ông ta kiên quyết nói: "Mộ Hàn, dù con có đồng ý hay không thì hôm nay ba cũng phải tiễn ba của mình đi nốt đoạn đường cuối cùng! Con tránh ra!"
"Cút ra khỏi đây!"
Vẻ mặt của Tư Mộ Hàn trở nên lạnh lùng, anh dùng một tay nắm lấy cổ áo Tư Tấn Trạch, làm động tác xách ông ta đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Phi lập tức bước tới.
Tư Mộ Phi nói: "Lão tam, bình tĩnh."
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy cánh tay đang giơ lên của Tư Mộ Hàn nói: "Tư Mộ Hàn, đừng."
Đôi mắt long lanh của cô nhìn anh có chút dịu dàng: "Ông nội đang nhìn, có chuyện gì thì để chôn cất ông nội xong nói tiếp."
Tư Mộ Hàn nhìn Tư Tấn Trạch, rồi nhìn Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng bước về chỗ của người nhà.
Anh quỳ ở đó một cách bất động.
Ngược lại, Tư Mộ Phi nhìn người bác đã gần 20 năm không gặp, lắc đầu ngao ngán không nói gì.
Cô ấy bước đến tấm thảm quỳ đối diện với Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, rồi quỳ xuống.
Hai bên là hai quản gia của nhà cũ và vài người giúp việc khác đang quỳ.
Tư Tấn Trạch quỳ xuống và khóc thảm thiết: "Ba .."
Mắt người phụ nữ bên cạnh Tư Tấn Trạch chỉ hơi đỏ, nhưng bà ta không khóc, trông bà ta buồn bã, nhưng cũng không có biểu hiện gì là đã gần gũi với ông nội.
Người phụ nữ này là vợ hiện tại của Tư Tấn Trạch và là mối tình đầu của Tư Tấn Trạch.
Và đứa trẻ do người phụ nữ bể là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, đến già mới có.
Tư Gia Lạc sáu tuổi ngơ ngác nhìn người lớn, vẻ ngoài ngây thơ đáng mến.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn ở bên cạnh.
Cô phát hiện vẻ mặt anh vô cùng lãnh đạm, thậm chí có phần căm hận.
Không hề giống biểu hiện của một người con trai khi gặp ba ruột của mình.
Nguyễn Tri Hạ có rất nhiều câu hỏi trong lòng.
Chẳng hạn, ba ruột của anh vẫn ở đó, tại sao cô không thấy ông ta ở nhà họ Tư.
Mặc dù trong lòng muốn hỏi Tư Mộ Hàn rất nhiều, nhưng cô cũng hiểu bây giờ không phải lúc để hỏi những câu này.
Tư Tấn Trạch yêu cầu cậu bé Tư Gia Lạc sáu tuổi quỳ xuống và lạy ba lần trước linh cữu của ông nội.
Tư Gia Lạc ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Tấn Trạch nói: "Gia Lạc, gọi ông nội đi."
Khi Nguyễn Tri Hạ nghe thấy điều này, đôi mắt cô mở to trong tiềm thức.
Ông nội?
Không phải đứa trẻ này ...
Nguyễn Tri Hạ vội vàng nhìn Tư Mộ Hàn, sắc mặt của Tư Mộ Hàn vô cùng xấu xí.
Anh đang cố nhịn lại.
Nguyễn Tri Hạ rất đau khổ.
Cô đưa tay ra và nắm lấy nắm đấm của anh, các ngón tay của cô linh hoạt mở các ngón tay của anh ra và đan vào nhau cùng năm ngón tay của cô.
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt anh bất giác dịu đi một chút.
Sau khi tang lễ kết thúc.
Tư Mộ Hàn hét vào mặt Tư Tấn Trạch: "Nhanh chóng đưa con trai và người phụ nữ của ông ra khỏi đây ngay lập tức!"
"Mộ Hàn, ba biết con trách ba."
Tư Tấn Trạch nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ mặt có chút tức giận: "Nhưng Gia Lạc là em trai của con, ông nội con đã qua đời, nó đáng lẽ phải tới đây báo hiệu mới đúng."
Tư Mộ Hàn cười khẩy: "Ông còn nhớ rõ ông nội là ba của ông sao? Khi ông quyết định rời đi nhà nhà họ Tư, tại sao không nghĩ tới ông còn có ba?"
"Hai mươi năm, ông rời nhà đã hai mươi năm"
Trên mặt Tư Mộ Hàn đầy vẻ châm chọc: "Hiện tại mới trở về nhìn một cái, ông thật sự là rất có hiếu đấy!"
"Mộ Hàn, ba..."
Tư Tấn Trạch muốn nói gì đó, nhưng bị Tư Mộ Hàn lạnh lùng cắt ngang.
"Nhìn cũng nhìn rồi, bây giờ đã có thể cắt đi được chưa?"
Tư Mộ Hàn kiềm chế tính khí bạo lực của mình, anh không ném người đàn ông này đi ngay lập tức là vì ông nội.
Năm đó ông nội đau khổ cầu xin ông ta ở lại, làm hòa với mẹ và đừng chia rẽ gia đình này.