“Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh lấy ở đâu ra một bảo vật sống như vậy thế?”
Không ngờ anh ta lại dùng lý do Vớ vẩn như vậy để từ chối nụ hôn của Nguyễn Tử Nhu.
Có thể tưởng tượng được, lúc đó trong lòng Nguyễn Tử Nhu mơ màng đến nhường nào.
Tư Mộ Hàn chỉ đáp lại qua loa: “Đó là người mà anh đã đào tạo từ nhỏ”
Đây là người có vóc dáng và chiều cao giống anh nhất trong ám vệ nên anh đã lựa chọn anh
ta.
Quan trọng hơn là anh ta không có bất kỳ người thân nào, tính cách cũng khá giống anh, ngay cả khí chất cũng thế, đều là mẫu người lạnh lùng không nói chuyện.
Do đó để anh ta đóng vai anh là thích hợp nhất.
“Vui quá đi mất, em cũng muốn chơi trò này”
Nguyễn Tri Hạ chỉ nói đùa mà thôi.
Tư Mộ Hàn mím môi đáp: “Không được.”
Trên đời này, chỉ có cô mới được gọi là độc nhất vô nhị.
Hơn nữa mặt nạ da người này đâu thể nói có là có ngay được.
Phải biết rằng, mặt nạ này là sau khi anh bị mù lần đầu tiên đã chế tạo ra nó, phải mất cả tháng trời mới chế tạo được.
So với mặt nạ sẹo dữ tợn kia của anh thì mặt nạ này quan trọng hơn nhiều.
Hơn nữa nó còn có di chứng, đó chính là không được mang thường xuyên, bằng không sẽ rất dễ bí hơi.
Còn có một điều trị mạng nữa là, không được dính nước, bằng không sẽ rất dễ trôi đi...
Đây cũng là nguyên do tại sao lúc nãy khi Nguyễn Tử Nhu sắp hôn thể thân, anh ta đã né tránh một cách lộ liễu như vậy...
Nguyễn Tri Hạ nói: “Đồ hẹp hòi.”
Lúc La An An biết tin Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã hòa thuận thì cả người như bị sét đánh trúng, không nói ra được một câu.
Chẳng phải cô đã nói sẽ ly hôn ư?
Tại sao mới chớp mắt đã mất hết cốt khí hòa thuận với nhau vậy?
La An An không khỏi khinh bỉ Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng lúc Nguyễn Tri Hạ nói về bệnh tình của Tư Mộ Hàn, La An An đã không nhịn được mà nở nụ cười.
Cô ấy rất đồng tình nói: “Hạ Hạ, tớ nói thật, Tư Mộ Hàn không chịu tái hôn với cậu là đang muốn tốt cho cậu.”
Nếu cô ấy là Tư Mộ Hàn, chắc chắn cô ấy cũng sẽ lựa chọn ly hôn.
Dù sao thì Hạ Hạ cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, nếu không ly hôn sẽ lỡ cả cuộc đời của cô.
Từ chuyện này có thể nhìn ra, Tư Mộ Hàn thật sự rất yêu Hạ Hạ.
Anh có thể vì Hạ Hạ mà từ bỏ lòng chiếm hữu của mình, rồi chịu đựng sự đau đớn để cắt đứt tình cảm của hai người.
Để cho Hạ Hạ được tự do.
“An An, tớ cũng biết anh ấy đang muốn tốt cho tớ, nhưng ngoài anh ấy ra thì tớ thật sự không thể yêu ai được nữa.”
Sao Nguyễn Tri Hạ lại không hiểu dụng ý của Tư Mộ Hàn cơ chứ?
Nhưng yêu một người đầu thể nói không yêu là không yêu nữa.
Nếu cô đã yêu một người nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu đã động lòng thì cô thà liều đến mức vỡ đầu chảy máu, cũng phải liều một phen.
"Ha Ha..."
La An An cũng không biết nên khuyên nhủ Nguyễn Tri Hạ như thế nào, dù gì bản thân cô ấy cũng chưa từng trải qua chuyện này, nên không bao giờ biết được nỗi đau khổ chua xót ở trong đó.
“Mặc kệ cậu làm thế nào thì tớ đều ủng hộ cậu. Nếu cậu thật sự mang thai con của Tư Mộ Hàn thì không cần phải sợ, cùng lắm thì chúng ta cùng nuôi đứa bé”
La An An rất trượng nghĩa nói.
Trên thực tế, La An An thật sự nghĩ như thế.
Dù gì cả đời này cô ấy cũng sẽ không kết hôn.
Nếu Hạ Hạ không thể ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, vừa khéo hai người có thể bầu bạn đến suốt cuộc đời, như vậy sẽ không còn cảm thấy cô độc nữa.
Nguyễn Tri Hạ bị lời nói cảm động của La An An làm cho chọc cười.
Tư Mộ Hàn đang ngồi ở bên cạnh, lúc nghe Là An An nói sẽ thay anh nuôi dưỡng con thì mặt mày tái mét.
Đợi sau khi Nguyễn Tri Hạ cúp máy, anh lạnh lùng hỏi một câu: “Em định để La An An làm ba của con trai anh ư?”
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên nhìn Tư Mộ Hàn: “Cái gì?”
Cô còn chưa mang thai con của anh cơ mà?
Sao có thể bận tâm ai làm ba cơ chứ?
“Anh không cho phép con của anh gọi cô ấy là ba.”
Hình như Tư Mộ Hàn rất cố chấp với vấn đề này.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng hỏi lại một câu: “Vậy gọi người khác là được à?”